Tôi Vốn Sinh Ra Đã Là Ác Quỷ

Chương 1

Chương trước

Chương sau

2

 

Tôi phản công, dùng khuỷu tay đánh thẳng vào bụng cô ta, khiến cô ta đau đớn buông tay, lùi lại hai bước.

 

Tôi giơ chân đá cô ta ngã xuống đất, rồi vung nắm đấm vào mặt cô ta liên tục.

 

Ban đầu, cô ta còn chửi rủa bậy bạ, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng than khóc và cầu xin thảm thiết.

 

Cha mẹ tôi nấp sau cửa, thấy tình hình không ổn liền vội vã mở cửa ra can ngăn:

 

“Tịnh Tịnh, đừng đánh nữa, đánh nữa là sẽ có án mạng đấy…”

 

“Tiểu Tịnh, dừng tay đi… cô ta ngất rồi…”

 

Lời của cha mẹ giúp tôi dần dần khôi phục lý trí, nhìn người phụ nữ với khuôn mặt đầy máu và bẩn thỉu, tôi cảm thấy ghê tởm, lấy tay lau nhẹ ngón tay mình.

 

Tôi rút điện thoại từ túi ra, gửi tin nhắn kèm hình ảnh “kiều thê” Nguyễn Thất Thất đang nằm trước cửa nhà tôi cho tài khoản của chồng cô ta.

 

Xong việc, tôi dìu cha mẹ, đang sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc, vào trong nhà.

 

Trên bàn ăn là một mâm cơm thịnh soạn, mẹ múc một bát cơm đặt trước mặt tôi:

 

“Tịnh Tịnh, ngồi xe lâu như vậy, chắc con đói lắm rồi, ăn cơm đi.”

 

Tôi ăn ngấu nghiến món thịt kho tàu thơm lừng, tâm trạng vô cùng phấn khởi, nhưng cha mẹ tôi lại đầy vẻ lo lắng:

 

“Tịnh Tịnh à, gia đình này không phải loại dễ chơi đâu, nghe nói chồng cô ta ngoài kia còn mở cả nhà máy.”

 

“Hôm nay con đánh cô ta thành ra thế này, e là họ sẽ không bỏ qua đâu.”

 

3

 

Bỏ qua ư? Làm sao có thể bỏ qua được!

 

Cô ta đã hại em gái tôi đến thế này, làm sao tôi có thể tha cho bọn họ?

 

Tôi đặt bát đũa xuống, hỏi:

 

“Em gái đâu rồi ạ?”

 

“Trong phòng, từ khi xảy ra chuyện này, nó chẳng ra ngoài nữa.”

 

Mẹ tôi vừa nói vừa khóc:

 

“Trước đây còn lén lút dùng dao rạch cổ tay khi ba mẹ không có nhà. Đến khi mang cơm vào, nhìn thấy máu chảy khắp tay nó, mẹ sợ đến ch3t’ khiếp…”

 

Nghe những lời của mẹ, tôi lập tức đứng dậy, đi thẳng đến cửa phòng em gái, thô bạo gõ mấy cái nhưng không nghe thấy phản hồi từ bên trong.

 

*Rầm* một tiếng, tôi đạp cửa phòng bật mở.

 

Em gái tôi ngơ ngác nhìn tôi đang đứng ở cửa.

 

Gương mặt bầu bĩnh ngày nào giờ đã gầy đi đến mức cằm nhọn hoắt, dưới mắt còn có vài vết cào rõ rệt, thân thể cũng chi chít vết bầm.

 

“Những thứ này… đều do người phụ nữ đó làm sao?”

 

Giọng tôi khô khốc, bên trong chất chứa sự phẫn nộ vô biên.

 

 

4

 

Từ lúc nhìn thấy tình cảnh của em gái, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng tôi không thể nào dập tắt được.

 

Tôi bảo ba mẹ đưa em gái đến khách sạn ở tạm một đêm.

 

Còn tôi ngồi trên ghế sofa, vừa xem “sát nhân cưa máy”, vừa kiên nhẫn chờ đợi gia đình kia đến.

 

Từ khi tôi đăng bức ảnh đó lên nhóm chat cư dân vào buổi sáng, nhóm vốn hoạt bát bỗng chìm vào im lặng đáng sợ.

 

Cho đến khoảng bốn, năm giờ chiều, chồng của Nguyễn Thất Thất, Triệu Thiên Minh, đã gửi lời mời kết bạn với tôi.

 

Vừa chấp nhận, hắn đã gửi hàng loạt tin nhắn thoại 60 giây, mà chỉ nghe qua vài câu tôi đã cảm thấy chán ngán vì mức độ thô tục.

 

Tôi ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xem phim.

 

Khi phim đang đến đoạn cao trào, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dữ dội.

 

Nhà tôi ở tầng hai, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ. 

 

Cặp vợ chồng trẻ ở căn đối diện đã chuyển đi từ khi Nguyễn Thất Thất liên tục đến gây rối.

 

Giờ đây, cả tầng tràn ngập những lời chửi rủa thô tục. 

 

Tôi nhìn qua mắt mèo.

 

Một người đàn ông thấp bé, gầy guộc, tay cầm gậy gỗ, miệng chửi bới om sòm, còn chân thì liên tục đạp vào cửa nhà tôi.

 

Phía sau hắn là Nguyễn Thất Thất, khuôn mặt sưng phù như đầu heo, và hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ, đứng bên cạnh.

 

Cô bé gầy như que tăm, còn cậu bé thì mập như một chú heo con.

 

Ồ, đúng là cả nhà cùng xông pha đây mà.

 

5

 

Tôi không vội vã, thong thả đứng dậy từ từ lấy con dao gấp quân đội trong vali ra, rồi khởi động cơ thể một chút trước khi mở cửa.

 

Người đàn ông đang đạp cửa rất hăng, tôi đột ngột mở cửa, khiến hắn mất thăng bằng, ngã nhào vào bên trong.

 

Tôi hơi ghét bỏ, túm lấy cổ áo hắn, kéo lê như kéo một con chó ch3t’ ra ngoài cửa.

 

Có vẻ Nguyễn Thất Thất đã bị tôi đánh cho sợ hãi, vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức né người qua một bên, nhường đường.

 

Tôi kéo người đến khoảng sân rộng dưới nhà mới buông tay.

 

Nguyễn Thất Thất vội vàng chạy tới đỡ lấy Triệu Thiên Minh đang bị tôi kéo lê:

 

“Chồng ơi, anh không sao chứ?”

 

Triệu Thiên Minh hất mạnh tay cô ta ra, giơ cây gậy gỗ lên hướng về phía tôi:

 

“Con khốn! Dám làm thế với ông, hôm nay ông không đánh cho mày phải kêu cha gọi mẹ thì tao không phải họ Triệu!”

 

Cậu bé bên cạnh cũng học theo, nhặt một viên đá dưới đất ném về phía tôi:

 

“Đánh ch3t’ con đàn bà xấu xa này! Để tao cho mày biết thế nào là bắt nạt mẹ tao, bắt nạt ba tao. Tao đánh ch3t’ mày, đánh ch3t’ mày…”

 

6

 

Viên đá ném trúng người tôi, không đau không ngứa nhưng lại cực kỳ khó chịu.

 

Tôi khẽ nghiêng người né cú vung gậy của gã đàn ông, rồi tung cước đá văng cậu bé nhỏ đáng ghét kia xuống đất.

 

“A! Bảo bối!”

 

Nguyễn Thất Thất hét lên chói tai, lao tới ôm chặt Triệu Gia Bảo vào lòng:

 

“Đồ đàn bà điên, ngay cả trẻ con mà cũng đánh, đúng là đồ ác ôn mà!”

 

Tiếng ồn ào của Nguyễn Thất Thất gây ra rất lớn, bây giờ đang là khoảng bảy, tám giờ tối, đúng giờ cư dân trong khu ra ngoài đi dạo, dắt chó, không ít người dừng lại ngó nghiêng.

 

“Sao cô ta lại đánh cả trẻ con thế?”

 

“Cậu không biết à, nhà này toàn là loại không ra gì. Thằng béo kia năm nay mới sáu tuổi, cháu gái tôi học cùng lớp với nó, thường xuyên bị nó bắt nạt.”

 

“Cha mẹ nó cũng chẳng biết đúng sai, lần trước, nó lén vào bếp nhổ nước bọt vào cơm của bạn học, bị phát hiện, mẹ nó liền chạy đến trường làm ầm ĩ, nói rằng đồ ăn trong trường dở quá nên con bà mới làm thế, cuối cùng còn vòi được hai nghìn tệ mới thôi.”

 

“Chậc chậc chậc, đúng là loại người không ra gì…”

 

“Đáng đời! Thôi đi, đừng xen vào chuyện người khác, ác nhân khác có ác nhân trị.”

 

7

 

Triệu Thiên Minh thấy con trai mình bị ức hiếp, giận dữ cầm gậy lao về phía tôi.

 

Tôi lách người, tóm lấy cánh tay hắn, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, tôi quật ngược hắn ngã xuống đất bằng một cú đòn mạnh mẽ.

 

“Rầm” một tiếng vang lớn, Triệu Thiên Minh cảm thấy toàn thân như bị gãy rời, trước mắt tối sầm lại.

 

Khi hắn lấy lại được tinh thần, một con dao nhỏ, lạnh lẽo đã kề sát cổ họng hắn.

 

“Mày… mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, giết người là phạm pháp đấy…”

 

Triệu Thiên Minh run rẩy, cố gắng mạnh miệng, nhưng toàn thân hắn vẫn không ngừng run lên, chẳng mấy chốc, cổ hắn đã bị lưỡi dao sắc nhọn cứa một vết.

 

“Máu! Có máu…”

 

Nguyễn Thất Thất lao tới cắn vào cánh tay tôi, vừa cắn vừa lẩm bẩm chửi rủa:

 

“Mày dám động vào chồng tao, tao liều mạng với mày!”

 

Tôi chẳng mảy may nhăn mặt, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Minh đang đau đớn giãy giụa, như thể đang nhìn một xác ch3t’.

 

Máu từ vết thương chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ cổ áo trắng của hắn.

 

Đám đông hiếu kỳ đứng xem cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:

 

“Cô gái, dừng tay đi, tiếp tục như vậy sẽ gây ra án mạng đấy…”

 

“Không có thù oán gì mà phải làm đến mức này, cô mà xảy ra chuyện gì, cha mẹ, người thân của cô cũng sẽ đau lòng…”

 

Nghĩ đến cha mẹ và em gái, sự phẫn nộ trong mắt tôi dần tan biến.

 

Tay khẽ dịch nhẹ, lưỡi dao chỉ cắt đứt mấy sợi tóc của Triệu Thiên Minh, sau đó tôi hất văng Nguyễn Thất Thất ra, phủi bụi trên quần áo, chuẩn bị rời đi.

 

Từ xa bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

 

Nguyễn Thất Thất mặt mày đắc ý nhìn tôi, trong mắt đầy sự độc ác:

 

“Con tiện nhân này, mày làm chồng tao bị thương như vậy, đợi mà vào tù đi!”

 

8

 

Tại đồn cảnh sát, Nguyễn Thất Thất vừa khóc vừa làm loạn, nhất định đòi cảnh sát phải bắt tôi – kẻ giết người – rồi xử bắn tôi.

 

Triệu Gia Bảo bên cạnh cũng bắt chước mẹ mình, làm loạn theo:

 

“Mau bắt nó lại, con tiện nhân này còn đá tôi nữa, tôi muốn nó ch3t’!”

 

Vừa nói, cậu bé vừa phun nước bọt.

 

“Thưa bà, xin hãy bình tĩnh, chồng bà chỉ bị xây xát nhẹ, vết thương rất nông, không nguy hiểm đến tính mạng…”

 

“Cái gì mà chỉ là vết thương ngoài da, tôi thấy các người cảnh sát đều bị cô ta mua chuộc rồi!”

 

Nguyễn Thất Thất chống nạnh, chỉ tay vào viên cảnh sát trẻ trước mặt mà mắng xối xả:

 

“Tất cả bọn mày cùng một giuộc với nhau! Ôi trời ơi, mạng tôi thật khổ, hồ ly tinh quyến rũ chồng tôi, tôi chỉ cảnh cáo vài câu, cô ta đã lao vào đánh tôi…”

 

“Bây giờ người chứng vật chứng rõ ràng, các người không những không đòi lại công bằng cho tôi mà còn bao che cho tội phạm…”

 

Viên cảnh sát trẻ tức đến mức mặt đen lại, cứng rắn mời cô ta và Triệu Gia Bảo ra ngoài.

 

Trong phòng thẩm vấn, viên cảnh sát trung niên vừa cúi đầu ghi chép vừa hỏi tôi:

 

“Tên?”

 

“An Tịnh.”

 

“Tuổi?”

 

“Hai mốt.”

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page