Vừa ăn, tôi vừa hỏi: “Chú Vương, đây là canh gì thế? Uống ngon phết đấy.”
Chú Vương cúi đầu đáp: “Tiểu thư, đây là canh bồ câu hầm đương quy và đảng sâm, cậu Trần đã nấu cho cô từ sáng sớm.”
Vừa nghe nói là do cái tên Trần Dương kia nấu, tôi lập tức mất hết khẩu vị.
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Trần Dương chính thức rơi xuống mức băng giá.
Nhưng tôi có thừa cách đối phó.
Dù sao thì toàn bộ chi phí điều trị của mẹ Trần Dương ở bệnh viện đều phụ thuộc vào tôi.
Nếu muốn đi thăm mẹ, hắn buộc phải cúi đầu trước tôi.
Chỉ cần vui vẻ, có lẽ tôi sẽ đồng ý cho hắn một ngày nghỉ.
Trần Dương chỉ có thể dùng lòng tự trọng để đổi lấy chút tự do đáng thương.
Nhưng vẫn ngấm ngầm phản kháng, việc gì tôi bảo làm thì đều làm, chỉ có điều thái độ cực kỳ khó coi.
Hắn đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Ý tứ rất rõ ràng: Muốn xin một ngày nghỉ.
Tôi cười lạnh trong lòng, giọng điệu đầy mỉa mai: “Anh đi cầu xin người khác thì cũng phải có thái độ cầu xin chứ. Cái mặt nhăn nhó này anh cho ai xem hả?”
Trần Dương kìm nén sự tức giận: “Những gì cô bảo tôi làm tôi đều đã làm. Hôm nay, tôi có thể đi thăm mẹ được không?”
Tôi khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Hãy dùng từ xưng hô tôn trọng hơn với tôi, hoặc gọi tôi là ‘tiểu thư’.”
Sắc mặt Trần Dương đỏ bừng vì giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mở miệng: “Tiểu thư.”
6.
Mối quan hệ giữa tôi và Trần Dương bắt đầu dịu lại vì một sự cố bất ngờ.
Hôm đó, tôi theo hắn về nhà để lấy một vài đồ dùng sinh hoạt và quần áo mùa đông.
Vốn dĩ mấy thứ này có thể mua ngay một đống, nhưng hắn lại cứng đầu nói: “Tôi là chó, không xứng đáng.”
Thôi thì chiều theo vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Trần Dương.
Căn nhà của hắn còn tồi tàn và chật chội hơn chỗ tôi từng ở thời còn làm nhân viên quèn.
Sống ở tầng sáu trên cùng, vì tầng trên cùng có giá thuê rẻ hơn.
Ban đầu, tôi định sẽ không lên theo, bảo leo sáu tầng lầu thì thà bảo tôi lộn ngược đầu ăn đất còn dễ chịu hơn.
Nhưng Trần Dương lại bảo rằng năm nay tòa nhà mới lắp thang máy.
Vậy nên tôi mới đồng ý đi theo.
Lúc xuống lầu, thang máy bỗng nhiên rơi tự do.
Trong giây phút ấy, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.
Bên trong thang máy tối om, mọi nút bấm đều không có phản ứng gì cả.
Tôi “sợ hãi” nói: “Phải làm sao đây? Trần Dương, chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây sao?”
Nguyên chủ Tần Yến Thư dù ngang ngược và hống hách, nhưng vì cha mẹ không ở bên từ nhỏ nên rất sợ bóng tối, thậm chí còn mắc chứng sợ không gian hẹp.
Bình thường, phòng ngủ của cô ấy lúc nào cũng phải bật đèn sáng.
Mấy chuyện này, từ khi Trần Dương trở thành “nam giúp việc” của tôi, chú Vương đã sớm huấn luyện và nhắc nhở hắn rồi.
Tôi bắt đầu run rẩy khắp người, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Giọng nói kiên định và ấm áp của Trần Dương vang lên bên tai: “Đừng sợ, tôi ở đây, sẽ có người tới cứu chúng ta ngay thôi.”
Nhưng tôi vẫn không ngăn được cơn sợ hãi, hơi thở ngày càng gấp gáp, như thể sắp ngạt thở đến nơi.
Trần Dương hoảng hốt gọi tên tôi: “Tần Yến Thư, cố gắng thêm một chút, cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa!”
Tôi vừa định mở miệng mắng hắn “Im đi!” vì thật sự quá ồn ào, nhưng chưa kịp nói thì môi bỗng nhiên bị một thứ gì đó mềm mại che phủ.
Tôi trợn to mắt nhìn Trần Dương đang ở sát ngay trước mặt, hàng mi của hắn khẽ run rẩy.
Đúng lúc này, cửa thang máy đột ngột mở ra.
Bên ngoài, mấy người thợ sửa chữa đứng ngơ ngác nhìn chúng tôi.
“……”
Cuối cùng thoát khỏi cái thang máy c.h.ế.t tiệt đó, tôi ngồi lên xe, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Dương nhìn tôi chăm chú, cẩn thận hỏi: “Về nụ hôn vừa rồi… em nghĩ thế nào?”
Tôi thật sự mắc chứng dị ứng với mấy kẻ ngốc.
Đã cưỡng hôn tôi xong còn hỏi tôi nghĩ gì?
You cannot copy content of this page
Bình luận