Tôi Và Hệ Thống Hợp Sức Để Hạ Gục Nam Chính

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

“Làm nhục anh ta như thế, chỉ khiến cô c.h.ế.t sớm hơn thôi!”

 

Tôi nhún vai đáp: “Thế chẳng phải tốt hơn sao? Tôi thất bại thì cậu có thể đổi sang người thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, dù sao thì cậu chẳng ưa gì tôi.”

 

Hệ thống thở dài: “Thôi kệ, làm bừa cũng được. Chỉ cần có dây dưa với nam chính là ổn.”

 

Đúng kiểu buông xuôi, mặc kệ số phận.

 

Thật ra, chọn Trần Dương ngoài việc muốn chọc tức hệ thống ra, tôi còn có một lý do khác.

 

Má nó, trong đám người này chỉ có Trần Dương là đẹp trai nhất. 

 

Tôi đâu phải kiểu người bạc đãi bản thân chứ.

 

Sắc mặt Trần Dương khó coi, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi không làm cái nghề này.”

 

Dù đang đường cùng, cũng không đến mức bán rẻ thân thể.

 

Tôi lập tức hứng thú hỏi: “Vậy anh làm nghề gì?”

 

Giọng Trần Dương lạnh như băng: “Phục vụ.”

 

Tôi cong môi cười khẩy, chậm rãi nhả từng chữ: “Đúng rồi đấy, phục – vụ – tôi.”

 

Phục vụ tôi cũng là phục vụ thôi, chỉ khác đối tượng một chút, nhưng tiền lương lại cao gấp mấy chục lần.

 

Trần Dương nhíu chặt mày, cười lạnh một tiếng, giật mạnh chiếc nơ trên cổ rồi quay người bỏ đi.

 

Thấy hắn định đi, gã quản lý vội vàng giữ lại, sợ tôi nổi giận nên ghé vào tai hắn thì thầm, trách móc và đe dọa: “Nghĩ đến mẹ cậu đang nằm trong bệnh viện rồi quyết định đi.”

 

Tôi chậm rãi lên tiếng, giọng đầy khiêu khích: “Theo tôi, mỗi tháng tôi cho anh một trăm nghìn, còn sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất và đội ngũ y tế hàng đầu cho mẹ anh.” 

 

“Thế nào?”

 

Bước chân của Trần Dương khựng lại. 

 

Hắn không trả lời, nhưng sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

 

Tôi khẽ hừ một tiếng, cảm giác dùng tiền đè người thật sự quá sảng khoái.

 

Nếu đối phương không đồng ý, vậy chỉ có thể là tiền chưa đủ nhiều mà thôi.

 

Chỉ cần tìm ra điểm yếu của họ, sẽ chẳng có ai vì cái gọi là tự tôn mà bỏ mặc gia đình mình.

 

Tôi phất tay một cái, gã quản lý lập tức hiểu ý, dẫn những người còn lại rời đi, không quên đóng cửa phòng bao lại.

 

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến mức nghe rõ cả hơi thở. 

 

Tôi xoay người, đi vào phòng ngủ bên trong.

 

Thấy hắn vẫn đứng ngây người tại chỗ, tôi nhíu mày: “Đứng đờ ra đấy làm gì? Đi theo tôi.”

 

Trần Dương cuối cùng có phản ứng, chậm rãi bước theo sau.

 

Phòng ngủ được trang hoàng rất tinh tế và lãng mạn, chính giữa phòng là một chiếc giường lớn, mọi thứ đều nói rõ điều sắp xảy ra tiếp theo.

 

Tôi nhìn hắn, thản nhiên ra lệnh: “Đóng cửa lại, cởi đồ ra.”

 

Trần Dương đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ do dự, bàn tay khẽ siết lại.

 

Tôi mất kiên nhẫn, giục: “Nhanh lên.”

 

Là một nữ phụ độc ác, tính tình nóng nảy và miệng lưỡi cay độc, tôi chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào cả.

 

Trần Dương hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, bàn tay run rẩy bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.

 

Tôi lạnh lùng ra lệnh: “Mở mắt ra, nhìn thẳng vào tôi.”

 

Trán hắn nổi đầy gân xanh, đôi mắt bất ngờ mở to, chạm vào ánh mắt đầy tìm tòi của tôi.

 

Tôi cong môi cười mãn nguyện, chậm rãi ngắm nhìn vẻ mặt vừa bướng bỉnh vừa uất ức khi phải khuất phục của người đàn ông.

 

Hệ thống nhắm chặt mắt, điên cuồng khuyên nhủ: “Cô nghĩ lại đi! Cô không sợ làm đến nửa chừng thì Trần Dương b.ẻ g.ã.y cổ cô à?” 

 

“Cô dùng tiền sỉ nhục anh ta như vậy, đợi đến ngày anh ta lật ngược tình thế, cô sẽ không còn đất mà chôn đâu!”

 

Sỉ nhục bằng tiền?

 

Cái này sao có thể gọi là sỉ nhục được chứ.

 

Nói như vậy chẳng phải là đang sỉ nhục tiền bạc sao!

 

Tôi nhếch miệng: “Cậu ồn ào quá đấy. Muốn xem một trận chiến đôi đặc sắc không?”

 

Hệ thống lập tức chuyển sang chế độ “cách ly khỏi thế giới bên ngoài.”

 

Tôi chậm rãi quan sát thân hình của Trần Dương, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mặt nước hồ thu, nhưng trong lòng đã dậy sóng dữ dội.

 

Không hổ là nam chính, thân hình này còn tuyệt vời hơn tôi tưởng!

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page