Tôi Và Hệ Thống Hợp Sức Để Hạ Gục Nam Chính

Chương 12: Ngoại truyện

Chương trước

Chương sau

Đúng vậy, chính tôi là người báo cảnh sát.

 

Vì toàn bộ vụ bắt cóc này là do Trần Dương lên kế hoạch, hắn thuê người dàn dựng một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”.

 

Mục đích chính là để chiếm được lòng tin của tôi.

 

Tôi đã sớm biết Trần Dương không phải hạng tốt đẹp gì rồi.

 

Bằng chứng là số lần hắn viện cớ đến bệnh viện ngày càng thường xuyên hơn, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, nên đã âm thầm cho người điều tra.

 

Kết quả phát hiện ra rằng tên này từ lâu đã “lén lút qua lại” với nữ chính.

 

Không chỉ vậy, hắn còn bắt đầu khởi nghiệp.

 

Dù sao thì với số tiền một trăm ngàn mỗi tháng mà tôi đưa cho, cùng với hào quang nam chính mà tác giả ban cho, chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành doanh nhân công nghệ mới nổi của thành phố Bắc Kinh.

 

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong phòng bệnh, nơi cả đám người đang vui vẻ hòa thuận như một gia đình, chỉ cảm thấy buồn nôn vô cùng.

 

Từ trên giường tôi bước xuống, hắn lập tức quay đầu lao vào vòng tay của nữ chính, vừa tiêu xài tiền tôi đưa, vừa tận hưởng sự dịu dàng và nhàn nhã từ cô ta.

 

Lúc đó, hệ thống vẫn còn hận tôi không chịu cố gắng: “Cô hưởng thụ đủ rồi đấy nhỉ? Nếu còn không chịu chinh phục nam chính, hắn sẽ thực sự ở bên nữ chính, và kết cục của cô sẽ thảm lắm đấy.”

 

Tôi nhếch môi đáp lại: “Vậy tại sao phải chinh phục nam chính? Hủy hoại hắn chẳng phải sẽ triệt để hơn sao? Một lần giải quyết hết mọi thứ.”

 

Lúc này, khi nam chính còn chưa đủ lông đủ cánh, phải kết liễu hắn ngay.

 

Đối với một kẻ mà tương lai sẽ đẩy tôi đến bước đường cùng, việc còn ảo tưởng dùng tình yêu để cảm hóa hắn quả thật quá ngu ngốc.

 

Thế giới này đã quá thiên vị “bảo bối nam chính” rồi.

 

Tần Yến Thư, trong nguyên tác, chỉ là một công cụ do tác giả thiết lập để thúc đẩy tình cảm giữa nam và nữ chính. 

 

Cô ấy bị cốt truyện thao túng, yêu say đắm nam chính một cách vô lý.

 

Thậm chí còn hiến thận để cứu mẹ nam chính, để rồi cuối cùng bị hắn hại đến mức nhà tan cửa nát, kết thúc cuộc đời một cách thê thảm.

 

Điển hình của việc mạng của nam nữ chính là mạng, còn mạng của nữ phụ thì không đáng một xu.

 

Đã xuyên vào cơ thể của Tần Yến Thư, tôi nhất định phải thay cô ấy tự tay báo thù.

 

Đó mới chính là sứ mệnh của một “người thực hiện nhiệm vụ.”

 

Hệ thống im lặng vài giây, dường như muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì.

 

Tôi lập tức dồn ép: “Nếu nguyên chủ Tần Yến Thư biết được rằng kẻ chiếm lấy thân thể cô ấy chẳng những không báo thù, mà còn yêu đương tình cảm với kẻ thù, chẳng phải sẽ tức đến mức trọng sinh trả thù sao?” 

 

Cuối cùng, hệ thống nghiến răng nói: “Tôi thấy cô nói đúng. Tại sao cứ phải chinh phục nam chính? Hủy hoại hắn chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

 

Nhưng dường như tổ chức cấp trên luôn giao loại nhiệm vụ này.

 

Giọng hệ thống đột nhiên nghiêm túc: “Cô đừng manh động, để tôi đi xin ý kiến cấp trên đã.”

 

Tôi ngạc nhiên: “Hệ thống của các cậu còn có lãnh đạo cấp trên sao?”

 

Hệ thống lườm tôi một cái, nói đầy oán trách: “Đương nhiên rồi, chúng tôi còn có một bộ quy chế cực kỳ nghiêm ngặt. Cô có biết vì cô mà tôi đã bị phạt bao nhiêu hạt đậu vàng không?”

 

Tôi: “……”

 

Tâm trạng hôm nay rất tốt nên không thèm đôi co với nó nữa.

 

Sau đó, tôi cứ như đang xem một màn kịch khỉ diễn trò, đứng ngoài nhìn Trần Dương thực hiện màn biểu cảm sâu tình của hắn.

 

Sự lạnh lùng, quan tâm, ghen tuông hay thậm chí cả sự cố thang máy hỏng đều là từng bước trong kế hoạch của Trần Dương.

 

Bao gồm cả nụ hôn đó — tất cả đều nhằm mục đích lừa Tần Yến Thư tự nguyện hiến thận cho mẹ hắn sau này.

 

Đàn ông ấy mà, vốn dĩ đều là những kẻ đầy mưu mô.

 

Có thể Tần Yến Thư sẽ sa vào bẫy của hắn, nhưng tôi thì không bao giờ.

 

Tôi thật sự không ngờ bản thân lại xuất sắc đến thế — có thể “lật kèo” thành công, lôi kéo hệ thống cùng liên thủ để triệt hạ nam chính.

 

Và điều tuyệt vời hơn nữa là tôi đã thực sự làm được điều đó.

 

Tất nhiên, cũng phải trả một cái giá nhỏ, đó là hy sinh bản thân, phải lên giường và hôn cái tên cặn bã kia.

 

Để bù đắp cho bản thân mình, tôi lập tức gọi bốn anh người mẫu cao 1m88 đến phục vụ.

 

Hiện tại, tôi đang nằm trong khu vườn của tòa trang viên rộng 2.000 mét vuông, vừa nhâm nhi rượu vang vừa tận hưởng ánh nắng mặt trời.

 

Cuộc sống giàu sang như từ trên trời rơi xuống thế này, còn có thể kéo dài rất lâu.

 

— Hoàn —

 

Hết Chương 12: Ngoại truyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page