“Nếu đi đường vòng, ít nhất sẽ mất thêm một tháng nữa. Còn nếu không vòng, thuận lợi thì có thể trực tiếp đến Xuyên Thục, nhưng không may mà kẹt lại trong những mảng bản đồ chưa biết, thì chậm trễ một hai tháng cũng là chuyện bình thường.”
Khi giọng nói của Quân Bao vang lên trong sảnh, Tịnh Thù lặng lẽ quan sát sắc mặt của những nhân vật quyền thế nhất Ô Thành, có người trầm tư suy nghĩ, có người nhíu mày, nhưng cũng có người điềm tĩnh như đã nắm rõ kết quả từ trước.
Tịnh Thù liền hiểu ngay mục đích của buổi họp hôm nay.
Có câu rằng, những quyết định quan trọng của cuộc họp thường chỉ cần một số ít người, còn cuộc họp trăm người thường là để công bố quyết định đã được thông qua.
Còn hỏi mọi người có ý kiến gì không, đôi khi cũng chỉ là hình thức.
Huống hồ, biết rõ chiến lược của Quân Bao ở kiếp trước, Tịnh Thù thừa hiểu, việc đi đường vòng là điều không thể.
Tốn thời gian là điều anh ta sẽ không chấp nhận; anh ta thà chịu hi sinh lớn cũng phải đi đường ngắn nhất.
Không có đường? Thì dùng xác lấp mà tiến lên!
Phòng họp bắt đầu tranh luận, có người đề xuất đi đường vòng, vì an toàn hơn, còn đưa ví dụ:
“Con đường vòng từ Hán Trung tới Xuyên Thục đã rất hoàn thiện, ngay cả người dân ở hai nơi này cũng chọn đi vòng, điều đó chứng tỏ bản đồ của khu vực mới rất nguy hiểm…”
“Nếu có nguy hiểm, thì phải tiêu diệt! Đi đường vòng mất một tháng, biết bao nhiêu lương thực để nuôi sống hàng triệu người Ô Thành trong một tháng, ông có biết con số đó lớn thế nào không? Thực phẩm của chúng ta đã không đủ rồi!”
Quả nhiên như dự đoán của Tịnh Thù, cuộc thảo luận chưa kéo dài lâu thì một vài người của Quân Bao đã khéo léo thảo luận và đưa ra lộ trình tốt nhất và giải pháp hợp lý.
Một người đàn ông trung niên mà Tịnh Thù không nhận ra nói:
“Chúng ta nên thành lập một đội tiên phong, gồm những người có kinh nghiệm, kỹ thuật và sức mạnh để mở đường, giải quyết các vấn đề gặp phải trên đường. Như vậy, khi dân chúng đi theo sau sẽ giảm bớt nguy hiểm.”
“Nói đến khai phá bản đồ mới, Tịnh Thù tiểu thư có kinh nghiệm phong phú về lĩnh vực này.”
“Trong hai lần gặp phải bản đồ lạ, chính Tịnh Thù đã lãnh đạo đội ngũ mở ra đường hầm, thực hiện một hành động vĩ đại. Tôi đề nghị mời Tịnh Thù tiểu thư gia nhập đội tiên phong lần này.”
Vừa nghe thấy, mẹ Tịnh Thù liền hoảng hốt đứng bật dậy.
Đội tiên phong, nghe qua đã biết là nhiệm vụ nguy hiểm cao, bà làm sao đành lòng để con gái mình mạo hiểm.
Nhưng chưa kịp nói gì, Quân Bao đã chấp thuận ngay:
“Tôi sẽ tham gia vào đội tiên phong, cùng những người có năng lực dẫn đường, đảm bảo an toàn cho dân chúng Ô Thành.”
“Đội tiên phong sẽ được trang bị một trung đoàn quân lực để bảo vệ an ninh. Hơn nữa, để mở đường, Hán Trung và Xuyên Thục cũng sẽ hỗ trợ chúng ta.”
“Người tham gia đội tiên phong có thể đối mặt với nguy hiểm, nhưng cơ bản sẽ không mất mạng.”
“Tịnh Thù, tôi đã cùng cô vào núi lớn, cùng trải qua hiểm nguy, tôi rất ngưỡng mộ khả năng và sức mạnh của cô.”
“Hiện tại, chúng tôi cần những nhân tài cao cấp như cô. Tôi hi vọng cô có thể gia nhập đội tiên phong này cùng chúng tôi.”
Mẹ của Tịnh Thù bị cô kéo ngồi xuống, đúng là một kẻ cầm quyền sắt đá, không chỉ với người khác mà còn với chính mình.
Nói đến mức này, thì thật khó lòng từ chối …
Dĩ nhiên, Tịnh Thù rất muốn tham gia.
Khu vực bản đồ mới có thể mang đến nguồn năng lượng mới, điều mà cô cần để nâng cấp không gian rubik.
Bây giờ, chỉ dựa vào luyện tập hàng ngày là không đủ; cô cần thêm nhiều năng lượng để nâng cấp.
“Được góp sức giúp dân chúng Ô Thành di cư an toàn là vinh dự của tôi.”
Vì thế, Quân Bao lại mời thêm một số nhân tài trong các lĩnh vực đặc biệt, cũng như các nhân viên hậu cần cần thiết để chuẩn bị cho việc mở đường.
Những ai không được chỉ đích danh cũng đừng vội mừng; người có vật tư thì đóng góp vật tư, người có tiền thì đóng góp tiền bạc.
Như đại gia Tiền Đa Đa đã quyên góp một số lượng lớn nhân lực và vật tư, còn đại gia ban thiên nhiên thì tài trợ toàn bộ nhiên liệu cho đội tiên phong.
Điều đáng nói hơn, đội tiên phong còn mang theo cả công nhân dựng trạm phát sóng.
Kế hoạch sơ bộ là mỗi vài kilomet sẽ có một điểm phát sóng để tiếp nhận thông tin, đảm bảo mỗi ba giờ đội đầu và đội cuối có thể liên lạc với nhau.
5G thì đừng mong, nếu có 2G để gửi tin nhắn đã là mừng lắm rồi.
Khu vực bản đồ mới tương đương với lãnh thổ mới, không có trạm gốc, không có mạng, không có tín hiệu.
Đoàn người di cư đông đúc, mỗi nhóm cách nhau rất xa, nếu không có liên lạc hoặc hệ thống thông tin bị tê liệt, thì hậu quả thật khó lường.
Cuối cùng, đội tiên phong lần này có tổng cộng hơn 2000 người.
“Chúng ta đi con đường nguy hiểm nhất, mạo hiểm lớn nhất, dĩ nhiên cũng phải được hưởng đãi ngộ cao nhất.”
“Tất cả vật tư do Đế Đô quyên tặng lần này sẽ ưu tiên cho tất cả thành viên đội tiên phong! Nhiệm vụ thành công sẽ lập được công lớn!”
Lời tuyên bố khiến không ít người xúc động rưng rưng, suýt nữa quên rằng nơi mà ngay cả người địa phương cũng không dám vào, chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.
Kế hoạch đã định, đội tiên phong sẽ xuất phát vào ngày mai để tiến vào bản đồ khu vực chưa biết.
Cứ đi được năm kilomet an toàn thì sẽ thiết lập một điểm tín hiệu, công nhân sẽ bắt đầu lắp đặt tháp tín hiệu cực kỳ đơn giản.
Tháp tín hiệu thông thường mất ba ngày để lắp đặt và vận hành, nhưng trong thời kỳ tận thế, loại tháp tín hiệu đơn giản này gần như loại bỏ hết các chức năng, chỉ mất ba giờ là hoàn tất.
Tịnh Thù cam đoan với gia đình rằng, với hàng trăm Người Khổng Lồ Xanh bên cạnh, cô tuyệt đối an toàn, trừ khi có bom nguyên tử tấn công thì mới nguy hiểm.
Cuối cùng, gia đình mới đồng ý cho cô tham gia đội tiên phong.
Thời gian gấp gáp, gia đình cũng không kịp chuẩn bị nhiều vật tư, nhưng Tịnh Thù đã mong chờ chuyến đi này từ lâu.
Tất cả đồ dùng cần thiết cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Nếu như lần trước cô còn phải vác chiếc vali đen to lớn, thì lần này, nhờ có Người Khổng Lồ Xanh, mọi thứ chỉ cần đặt vào bên trong.
Thịt khô được ném từng bó lớn vào, từng chồng bánh sữa cũng được chất đầy, bộ giáp sắt ngoài quý giá của gia đình cũng mang theo, còn vũ khí thì đã trang bị sẵn.
Nếu không phải khẩu pháo trên xe nhà cố định và khó tháo ra, thì ông Tịnh cũng đã định tháo nó xuống và đặt lên Người Khổng Lồ Xanh để đảm bảo an toàn cho Tịnh Thù rồi.
Còn về chỗ ở và sinh hoạt, từ chăn nhung đến lều trại đều đã chất vào bên trong một Người Khổng Lồ Xanh.
Thậm chí, ông Tịnh còn lắp đặt sẵn nhà vệ sinh di động, các vật dụng sinh hoạt, biến một Người Khổng Lồ Xanh thành chiếc “xe nhà xanh”, đầy đủ từ ăn uống, ngủ nghỉ, đến vệ sinh.
Dù không có nhà xe, thì điều kiện cũng không quá khác biệt.
Không có đèn cũng không sao, Tịnh Thù có khả năng nhìn ban đêm.
Thậm chí, cô còn nghĩ, đến lúc đó có thể đặt bồn tắm lớn trong không gian vào, để tối đến trước khi ngủ còn có thể ngâm mình thoải mái.
Tóm lại, lần trước hành lý của Tịnh Thù chỉ là hai chiếc vali đen to, nhưng lần này hành lý của cô là một trăm Người Khổng Lồ Xanh và một con Gà Béo.
“Đi thôi, đi theo cháu gái bà cho tốt, mỗi ngày ít ra cũng có thêm vài quả trứng mà ăn.”
Bà Tịnh bịn rịn trao con Gà Béo cho Tịnh Thù, lòng nghĩ rằng, không gì quan trọng hơn việc cháu gái cưng không bị đói.
Sau khi ngầm bố trí lực lượng bảo vệ gia đình và để lại cho Ngô Hữu Ái vài quả lựu đạn, Tịnh Thù yên tâm gia nhập đội tiên phong.
Sáng sớm hôm sau, cô cùng các thành viên đội tiên phong chính thức xuất phát từ Hán Trung.
You cannot copy content of this page
Ngapham
Truyện dừng rồi hả ad
1 tháng
nguyenthuhuongthuhuong911
k ra chương mới à ad
3 tháng
xuantruong
2 hôm nay k ra chuong moi ah ad
4 tháng
kratos01
Ngang raw rồi nàng ơi, chờ tác giả nà
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
Phan Tiên
Hôm nay chưa có chương ạ ad ơi. Hôm nào cũng trông mong hết
4 tháng