Danh sách chương

Bức tường khiên bốn phía tạo thành bởi Người Khổng Lồ Xanh bảo vệ Tịnh Thù, chậm rãi tiến về phía trước, phòng thủ nghiêm ngặt đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt qua.

“Cô… cô là tân nhân loại!”

Vốn tưởng rằng mọi thứ đều trong dự liệu, vì thế mà họ không tiếc tổn hao nhiều tai mắt, thậm chí hôm nay còn huy động toàn bộ vũ khí, với lượng thuốc nổ lớn như vậy, đối phương dù có là khối sắt thì cũng phải bị đánh thủng một lỗ lớn!

Cho dù tệ hơn thì cũng có thể cùng nhau mất mạng, kiểu cá chết lưới rách này là phương sách cuối cùng của tổ chức Dã Nhân!

Cô không tin những kẻ sở hữu vô vàn tài sản và quý trọng mạng sống lại chọn cách tử chiến với bọn họ.

Thật không ngờ tình huống lại diễn ra một chiều như vậy, họ còn chưa kịp ra tay đã bị diệt sạch, người ta không những có thể điều khiển Người Khổng Lồ Xanh mà còn có thể tạo ra nhiều loại quái vật hung ác ăn thịt người như vậy!

Nhìn thấy đồng bọn giống như những hạt kẹo đường, bị ăn ngấu nghiến từng người một, vũ khí và vật tư thì bị thu gom, Người Khổng Lồ Xanh còn có nhiệm vụ thu hồi.

Người phụ nữ càng lúc càng cảm thấy sợ hãi đối với người quan trọng trong truyền thuyết.

Đây hoàn toàn không phải cùng một hệ thống sức mạnh!

“Thì ra cô là tân nhân loại… Không, những kẻ khác có thể điều khiển sinh vật hắc ám đều đã xuất hiện dị biến, sao cô lại không có?”

Tịnh Thù khẽ chạm vào vết ấn trên cổ, biểu tượng của loài Cá Bùn, nơi đó từng bị một con trùng bám vào, cho nên sau khi không gian rubik nâng cấp, năng lực của cô mới sinh ra Cá Bùn mới.

“Ồ, hóa ra cô cũng biết tân nhân loại? Vậy bây giờ, tôi sẽ hỏi, cô sẽ trả lời.”

Tịnh Thù ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, tầng sáu của không gian rubik hiện ra khả năng đồng hóa tinh thần thể, khiến ánh mắt người phụ nữ dần trở nên mờ mịt.

“Người đứng sau cô là ai? Là người phụ trách của nhà máy bánh Hồng Tuyến Trùng nào trong số tám nhà máy?”

Người phụ nữ lẩm bẩm:

“Tôi chỉ biết anh ta tên là Kỳ Quan Nghi, là quân sư của chúng tôi, ẩn thân trong hàng ngũ quan chức, nhưng không biết cụ thể anh ta đang đảm nhiệm chức vụ gì.”

Tịnh Thù cau mày, trong số tám nhà máy không có người nào tên này, xem ra hắn hoặc đã sử dụng tên giả hoặc thân phận giả.

“Hiện giờ Kỳ Quan Nghi ở đâu?”

“Không biết, tôi chưa từng gặp anh ta, chỉ thông qua kênh đặc biệt để nhận lệnh.”

Tịnh Thù lắc đầu, đúng là không biết gì cả.

Cô tiếp tục hỏi:

“Hiện tại có bao nhiêu người biết tôi là người làm ra nguyên liệu thô?”

“Kỳ Quan Nghi bảo phải giữ bí mật, nên trong lần hành động này chỉ có chúng tôi biết.”

Đây mới chỉ là vòng đầu tiên của kế hoạch sao?

Tịnh Thù lau trán, xem ra tên Kỳ Quan Nghi này đúng là một phiền toái lớn, cần phải truy lùng cho bằng được.

“Nếu lần này hành động thành công, các ngươi dự định sẽ làm gì tiếp theo?”

Người phụ nữ suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Nhiệm vụ lần này của tôi là đưa cô tới căn cứ của tổ chức Dã Nhân ở biên giới Miến Điện, sau khi hoàn thành sẽ lập tức rút khỏi Tân Lan, còn có người đón tiếp tại Xuyên Thục.”

“Khu vực Tân Lan còn có…”

Tịnh Thù còn định hỏi thêm thì ngay lúc đó, tại cửa nhà máy, rất nhiều nhân viên vũ trang đã tiến vào, Tịnh Thù biết rằng, viện binh ở Tân Lan đã tới rồi!

Đến không đúng lúc chút nào!

“Giữ mạng cô ta lại đã.”

Tịnh Thù vẫy tay, ra lệnh cho Cá Bùn đánh ngất người phụ nữ, rồi để Người Khổng Lồ Xanh nuốt lấy cô ta và giam cầm.

Hố bùn bị sụp xuống lại được Cá Bùn nhanh chóng lấp đầy, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tất cả vật tư được thu vào miệng của Người Khổng Lồ Xanh, nhà kho không còn lại thứ gì.

Tất cả vật tư đều bị lấy đi, chỉ để lại một đống xương trắng trông thật đáng sợ.

Cá Bùn rút lui như thủy triều, Người Khổng Lồ Xanh ngậm đầy súng ống và vật tư đứng ngoan ngoãn sau lưng Tịnh Thù, ngoại trừ ba chiếc xe cải tiến đậu ở cửa thì tất cả đều không còn gì sót lại.

Thực ra là vì viện binh đã tới, nếu không thì ba chiếc xe cũng bị nuốt vào… Chỉ tiếc là xe này khó mà hợp pháp được…

“Nghe đây! Tất cả các người đã bị bao vây! Hạ vũ khí xuống ngay lập tức!”

“Không được động đậy!”

“Tất cả giơ tay lên!”

Khi hàng chục chiếc xe vũ trang bao vây nhà kho và hàng trăm binh sĩ trang bị đầy đủ cầm súng tiến vào nhà kho, tất cả đều sững sờ.

Lặng ngắt như tờ.

Ánh sáng chiếu vào trong nhà kho, chỉ thấy một đống xương trắng nổi bật giữa không gian im ắng, và một đống chất nhầy lạ lùng đang ngồi yên trên đất, giơ hai cái “tay” kỳ lạ lên.

“Người đâu?”

“Còn người nào không?”

“Vương xưởng trưởng đâu? Cô Tịnh Thù đâu?”

Một trong số những Người Khổng Lồ Xanh từ từ mở miệng, Tịnh Thù từ từ bước ra, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt tủi thân nói:

“Tôi là Tịnh Thù, thật đáng sợ, vừa rồi có rất nhiều người đến cướp bóc.”

Người dẫn đầu là Uông Chi Bảo thở phào nhẹ nhõm, mục tiêu quan trọng, không sao cả.

Lúc này, giám đốc Vương cũng xuất hiện, vẻ mặt ngơ ngác, thấy cứu viện đến thì vui mừng nói:

“Cuối cùng các vị cũng tới, cô Tịnh Thù? Cô cũng không sao?! Tốt quá rồi!”

“Tôi là đội trưởng đội cứu viện lần này, Uông Chi Bảo, giám đốc Vương, xin ông kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra, rốt cuộc chuyện này là sao? Kẻ cướp đâu rồi? Và đống xương này là thế nào?”

Người đàn ông đeo súng trông vô cùng cường tráng, lông mày sắc bén, giọng nói nghiêm nghị, thực ra anh ta cũng đã biết một ít thông tin về vụ này rồi.

“Tôi… tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, còn đám cướp đâu rồi?”

Giám đốc Vương ngơ ngác, còn người phụ nữ kia đâu?

“… Có lẽ đều bị thú cưng của tôi ăn hết rồi?”

Tịnh Thù chỉ vào Người Khổng Lồ Xanh vô tội và đống xương dưới đất:

“Sau khi sự việc xảy ra, tôi và giám đốc Vương đều trốn vào miệng của Người Khổng Lồ Xanh, chuyện gì xảy ra bên ngoài, tôi cũng không rõ, thật sự là quá đáng sợ.”

Nếu lối ra không phải chỉ có một cửa, Tịnh Thù đã có thể nuốt cả ba chiếc xe, gom hết đống xương trắng, thậm chí dựng lên cảnh tượng như kẻ cướp đã rời đi.

Giám đốc Vương nghe xong có hơi u ám, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận thực tế, người phụ nữ đó muốn hại ông ta, đâu phải là vợ ông ta.

Uông Chi Bảo ra lệnh cho người khác kiểm tra thương tích, tự mình kiểm tra kỹ hiện trường, ghép các mảnh xương, đếm số người, hỏi thêm vài câu, rồi còn kiểm tra từng cái bụng của Người Khổng Lồ Xanh, cuối cùng nhìn Tịnh Thù một cái sâu xa và nói:

“Vì hai người đều không gặp nguy hiểm, chúng tôi cũng đã báo cáo chuyện này, vậy mời hai người về trước chờ tin tức, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có câu trả lời, đặc biệt là cô Tịnh Thù, khách phương xa lại gặp phải nguy hiểm, xe bọc thép này là vật tư chúng tôi đã thất lạc đợt trước, chúng tôi xin thu hồi lại.”

“Đó là lẽ đương nhiên, đương nhiên rồi.”

Tịnh Thù đồng tình.

Uông Chi Bảo khẽ thở dài, nói thêm:

“Chúng tôi còn mất rất nhiều loại súng đặc chế, chắc chắn là cùng một băng nhóm gây ra.”

Tịnh Thù im lặng không nói gì, vừa vỗ ngực vừa thì thầm:

“Thật là đáng sợ quá.”

Uông Chi Bảo nhìn Tịnh Thù vài lần, nghĩ thầm, một cô gái đáng yêu như vậy chắc chắn không thể nào lạnh lùng sát nhân mà còn tranh thủ cuỗm hết súng ống vật tư.

Huống hồ, anh ta vừa kiểm tra tất cả Người Khổng Lồ Xanh, chẳng thấy gì cả.

Hết Chương 16: Quá đáng sợ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Ngapham

    Truyện dừng rồi hả ad

  2. Cấp 1

    nguyenthuhuongthuhuong911

    k ra chương mới à ad

  3. Cấp 1

    xuantruong

    2 hôm nay k ra chuong moi ah ad

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ngang raw rồi nàng ơi, chờ tác giả nà

  4. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  5. Cấp 1

    Phan Tiên

    Hôm nay chưa có chương ạ ad ơi. Hôm nào cũng trông mong hết

Trả lời

You cannot copy content of this page