Danh sách chương

Bên trong đường hầm bỗng chốc trở nên im lặng tuyệt đối, dường như tất cả mọi người đều bị thông tin bất ngờ này làm chấn động.

Nhưng ngay sau đó là những tiếng xì xào nghi hoặc.

“Ủa?”

“Thật không đó?”

“Cô nói đường hầm này nhà cô đào thì là nhà cô đào chắc…”

“Cứ tra trên hệ thống dữ liệu số mà xem.”

Trong thời kỳ tận thế, điều hay nhất là mọi thứ giả mạo đều khó mà thực hiện.

Khi chi phí để làm hàng nhái cao hơn cả hàng thật, chẳng còn lý do gì để làm nữa.

Còn có một lý do quan trọng hơn, đó là mọi thứ đều có chứng thư điện tử.

Mọi người đều rút điện thoại ra, nén lòng tiêu hao 2% pin, lên trang chính tra cứu và phát hiện quyền sở hữu đường hầm này đúng là của Tịnh Thù.

Còn có cả một bức ảnh chứng nhận, dưới ánh đèn chiếu lên gương mặt của Tịnh Thù, khiến Chử Hỉ Hỉ nhìn lên nhìn xuống, rồi hít một hơi lạnh:

“Ôi trời~ Đúng là của cô ấy rồi… không chỉ vậy.”

“Sao nữa?”

Chử Hỉ Hỉ tiếp lời:

“Tổng cộng có cả ngàn đường hầm, không chỉ mỗi cái này đâu, mà cả một loạt nối tiếp đều là của người ta.”

Ngay lập tức, mọi người trong đường hầm nổ tung.

Ban đầu họ còn nghĩ, nếu không được thì đi sang một đường hầm xa hơn, nhưng giờ thì hết cách rồi.

Tam Lượng đứng bên cạnh cũng kinh ngạc.

Anh ta chỉ biết trên đường đi có nhiều đường hầm, nhưng không ngờ tất cả chúng đều là do Tịnh Thù đào.

Đây đúng là một công trình khổng lồ, chẳng biết làm sao cô ấy có thể làm được điều đó?

Trông chẳng giống máy xúc, mà giống như… một sinh vật nào đó đào ra.

Tịnh Thù hài lòng gật đầu, có vẻ như mọi người đã công nhận thân phận của cô, nên cô cố tình hỏi Tam Lượng:

“Đội trưởng Tam Lượng, tự tiện xâm nhập vào nhà người khác và phá hoại đồ đạc trong nhà người ta thì là tội gì nhỉ?”

Tam Lượng hắng giọng, nói lớn:

“Theo luật mới trong thời kỳ tận thế, khi tự tiện xâm nhập vào tài sản tư hữu, người sở hữu có quyền tự vệ với bất kỳ hành động nào, sống chết đều không tính.”

Thấy đám đông lập tức biến thành những con chim cút sợ hãi, Tam Lượng tiếp tục nhấn mạnh:

“Có đánh chết cũng không sao.”

Những người xung quanh sợ hãi lùi lại vài bước.

Tịnh Thù cảm thấy đã đủ rồi, cô chỉ muốn hù dọa để đám người này ngoan ngoãn nhường đường mỗi khi gặp đoàn di cư, nếu không chuyến đi vốn đã chậm mà còn bị chặn đường mãi thế này thì mất bao nhiêu thời gian nữa?

Khi chuẩn bị kết thúc, vài bà lớn tuổi liền chạy đến, chưa kịp đứng trước mặt Tịnh Thù đã quỳ gối khóc lóc:

“Cô gái tốt bụng, xin cô hãy giúp chúng tôi với. Cô giàu có như vậy, có hàng nghìn đường hầm, nhường ra một hai cái cho chúng tôi những người khốn khổ này ở cũng chẳng thiệt hại gì với cô, nhưng với chúng tôi thì đúng là ân nhân tái sinh.”

“Lạy cô, tôi xin cảm tạ tổ tiên mười tám đời nhà cô.”

“Phải đó, đại tài chủ ơi, thương xót chúng tôi đi.”

“Chúng tôi thật đáng thương.”

Gương mặt Tịnh Thù lập tức trở nên lạnh lùng, đây rõ ràng là chuyển từ hăm dọa sang nài nỉ.

Cô ghét nhất kiểu thao túng đạo đức này.

“Trong sảnh thị trấn có nhiều tiền lắm đúng không? Trụ sở thị trấn có thể ở được không?”

“Ở đó không những ấm mà còn đầy đủ, sao không vào đó cướp tiền đi? Trong ngân hàng còn nhiều tiền hơn, sao không cầu xin nó thương xót các người?”

Có người thì thào:

“Chuyện đó là phạm pháp mà.”

“Nếu các người cầu được ngân hàng cho ở miễn phí thì tôi cũng có thể cho. Tôi không chỉ cho chỗ ở, mà còn cho cả giả thuyết tệ.”

Nói xong, Tịnh Thù tiếp tục:

“Thôi được, không phải không thể cho các người ở, nhưng có ba quy định.”

“Thứ nhất: Ai ở trong đường hầm phải đóng phí quản lý 1 giả thuyết tệ mỗi tháng, không muốn đóng thì không được ở.”

Được thôi, 1 giả thuyết tệ cũng xem như là rất ít, hầu hết mọi người đều âm thầm đồng ý.

“Thứ hai: Khi có xe hoặc người từ đoàn di cư Ô Thành đi qua, phải dọn đồ đạc gọn lại, nhường một làn đường cho xe và người.”

“Thứ ba, phải giữ vệ sinh, không được tùy tiện tiểu tiện, tôi sẽ chọn một người làm quản lý, mỗi tháng trả 30 giả thuyết tệ từ phí quản lý để người đó đào nhà vệ sinh, quản lý vệ sinh và hỗ trợ điều phối khi đoàn di cư đi qua. Nếu có xe sau khiếu nại vì mùi hôi thì…”

“Điều kiện một và hai thì không ý kiến, nhưng vụ đi vệ sinh này… cũng quản luôn sao?”

“Trời lạnh thế này đào hố làm gì, chúng tôi tiện đâu thì giải quyết đó thôi…”

Thấy mọi người đều ngại vụ đào hố vệ sinh, Tịnh Thù nói:

“Mỗi hố vệ sinh tôi sẽ trả 50 giả thuyết tệ, đội Ô Thành thu mua toàn bộ, tiền đó các người chia đều.”

“Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giữ vệ sinh đường hầm.”

“Tiền không quan trọng, quan trọng là chúng tôi vốn là những người sạch sẽ.”

Các bà lớn tuổi cũng thôi khóc, giờ đây chỉ nghĩ đến cách bán những cái hố vệ sinh này sao cho được giá.

Mấy người lanh lợi còn nghĩ nếu đội Ô Thành thu mua, thì dân Tân Lan đông như thế, có khi nào mua với giá rẻ rồi bán lại được không?

Sau đó, Tịnh Thù chọn mười người tích cực nhất làm quản lý đường hầm, mỗi người được nhận 30 giả thuyết tệ mỗi tháng, ai nấy đều vui vẻ dọn dẹp, chừa lại lối cho đoàn xe đi qua.

Cảnh tượng này giống hệt như khi tàu hỏa ở Ấn Độ chạy qua, hai bên người bán hàng và người qua lại đều nhường chỗ.

Khi Tam Lượng dẫn đoàn xe đi qua, đúng là như thế, người bên ngoài nhìn đoàn xe với ánh mắt ngưỡng mộ, còn người trên xe nhìn người bên ngoài với ánh mắt thương cảm.

Đặc biệt là bà Tịnh, bà thở dài nói:

“Không biết đến bao giờ mới hết khổ như thế này, còn nặng nề hơn năm đó chúng ta gặp nạn.”

Khi Người Khổng Lồ Xanh đi qua, đám người này đều run sợ, lo lắng rằng những sinh vật này có thể nổi giận mà ăn thịt họ bất cứ lúc nào.

Trong bộ đàm vang lên giọng Tam Lượng thông báo rằng vì đường hầm đã bị chiếm, đoàn xe quyết định qua đêm ở Tân Lan và nhường các đường hầm khác cho dân di cư đi bộ phía sau.

“Tân Lan là thành phố lớn đầu tiên chúng ta đi qua suốt những ngày qua, ai thiếu thứ gì có thể mua sắm bổ sung.”

“Tối nay nghỉ ở nhà khách, phòng nghỉ có giá 20 giả thuyết tệ, nước nóng là 1 giả thuyết tệ một bình, sáng mai tập hợp lúc 9 giờ và tiếp tục hành trình.”

Dù đoàn xe mang theo tất cả tài sản của mọi người, nhưng suốt chặng đường đi cũng thiếu thốn một số nhu yếu phẩm, đặc biệt là nước nóng, chỉ đun đủ uống, việc tắm rửa hay vệ sinh là rất xa xỉ.

Tất nhiên, ngoại trừ gia đình Tịnh Thù, thỉnh thoảng cô vẫn có thể ngâm mình trong nước nóng.

Đi khoảng 3 dặm nữa là đến Tân Lan.

Tuyết không rơi dày như ở Ô Thành, nhưng vì chưa dọn nên xe lăn qua kêu lạo xạo và trơn trượt, đi lại vô cùng khó khăn.

Dù vậy, tâm trạng mọi người đều tốt, cuối cùng sau nửa tháng chen chúc, họ cũng được ngủ trong nhà.

Tân Lan là một thành phố cổ kính, giờ đây càng mang vẻ tàn lụi, dưới bầu trời xám xịt, chỉ còn vài ánh đèn le lói và không khí chết chóc.

Nhà khách ở cạnh sông Hoàng Hà.

“Nhìn kìa, là sông Hoàng Hà!”

Tịnh Thù chỉ tay về phía xa xa, nơi hiện ra một mảng xám mờ mịt.

“Đâu? Dừng lại, dừng lại.”

Ông Tịnh vô cùng phấn khích, cả gia đình Tịnh Thù cũng hồi hộp hẳn lên.

Hết Chương 11: Đặt Ra Quy Tắc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Ngapham

    Truyện dừng rồi hả ad

  2. Cấp 1

    nguyenthuhuongthuhuong911

    k ra chương mới à ad

  3. Cấp 1

    xuantruong

    2 hôm nay k ra chuong moi ah ad

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ngang raw rồi nàng ơi, chờ tác giả nà

  4. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  5. Cấp 1

    Phan Tiên

    Hôm nay chưa có chương ạ ad ơi. Hôm nào cũng trông mong hết

Trả lời

You cannot copy content of this page