Tôi Nhờ Tài Nấu Ăn Mà Phát Tài

Chương 3

Chương trước

Chương sau

Tôi bật dậy, nhiệt độ dưới đáy nồi đều hơn nhiều so với lá chuối.

 

“Còn nước trong nồi không?”

 

Khương Hoài mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

 

“Chỗ nước hứng từ cơn mưa hôm nọ em nói.”

 

Có một đồng đội đáng tin cậy quả là điều đáng tin cậy.

 

“Vậy thì tối nay chúng ta thêm món nhé!”

 

“Được, tất cả nghe theo em.”

 

Bình luận trực tuyến cũng chẳng ngạc nhiên gì.

 

【Hừ, đàn ông.】

 

【Nhà ai mà con công ngày nào cũng xòe đuôi thế kia.】

 

【Anh trai à, đuôi của anh sắp chạm trời rồi kìa.】

 

【Khương Hoài: Vợ khen mình, vui quá!】

 

Tôi dựng nồi súp lên, xé nhỏ nấm đã rửa sạch.

 

Hơi nóng bốc lên, tạo thành những làn khói lăn tăn.

 

Thả vào nồi thịt ốc biển đã nướng chín, thái nhỏ và sò đã ngâm sạch cát.

 

Cho thêm một ít muối, thì là và ớt bột.

 

Khi sò mở miệng hoàn toàn, bạch tuộc nướng cay và nấm rừng xiên nướng cũng vừa chín.

 

【Các anh lại đến xem chị Tàng nấu ăn rồi à.】

 

【Hahaha không uổng công tôi đặt sẵn đồ ăn ngoài sớm, món nướng giống chị Tàng luôn!】

 

【Aaaaa khi nào mới có điện thoại ngửi được mùi, tôi sẽ là người đầu tiên mua!】

 

【Cười không ngớt, các cậu nhìn xem, Liễu Tiêu Vân và Bạch Ngữ Băng cứ nhìn chằm chằm kìa.】

 

17.

 

“Nếm thử xem, có ngon không.”

 

Tôi trông chờ nhìn Khương Hoài, đôi môi đỏ mỏng, yết hầu khẽ nhấp nhô…

 

Tôi nuốt nước miếng, bỗng dưng hiểu được cảm giác của Chung Yểu.

 

“Rất ngon.” Khương Hoài cười mỉm, mắt cong lên: “Em làm món nào cũng ngon.”

 

【……】

 

【Mắt tôi đã nhìn thấu quá nhiều điều.】

 

【Thuốc giảm dầu của tôi đâu rồi, tôi cần thuốc giảm dầu!】

 

【Sao lại có mùi chua kỳ quặc thế này? Tôi đang xem lén livestream trong giờ làm việc đã đủ mệt rồi mà.】

 

【Tôi ghét mọi cặp đôi yêu đương trên đời này!】

 

【Bình tĩnh, hai người này còn chưa thành một cặp đâu.】

 

【Hu hu hu, chưa thành một cặp mà đã thế này, nếu thành rồi thì sao chịu nổi?!】

 

【… Cũng không sai.】

 

“Vãn Du, em có bán súp hải sản này không?”

 

Liễu Tiêu Vân bước nhanh tới, hỏi một cách thành khẩn.

 

“Bao nhiêu cũng được.”

 

“Còn tôi nữa, tôi không muốn ăn mấy con trai nướng của Tiêu Triệt nữa.”

 

Bạch Ngữ Băng vội vàng hùa theo.

 

“Dở chết đi được.”

 

Tiêu Triệt, đang nướng trai, nghe vậy dừng tay, lần này không phản đối. Có lẽ là thật sự rất dở.

 

18.

 

“Bán chứ.”

 

Tôi gật đầu, ánh mắt lướt qua giữa hai người, ngập ngừng nói:

 

“Nhưng súp chỉ còn một phần thôi.”

 

Không khí bỗng trở nên yên lặng.

 

Tôi nhìn Bạch Ngữ Băng, chỉ tay về phía mấy xiên nấm rừng bên cạnh đống lửa, nói nhỏ:

 

“Lần này anh Liễu đến trước.”

 

Chưa kịp nói hết câu, Bạch Ngữ Băng đã xị mặt xuống.

 

“Thôi được…”

 

“Nhưng tôi còn nấm nướng đây, cô có muốn thử không?”

 

“Có chứ!!”

 

Bạch Ngữ Băng thành thạo rút điện thoại ra, vui vẻ mua liền bốn xiên nấm rừng.

 

Ví Momo nhận được thông báo hai nghìn đồng.

 

Tôi đưa bát súp hải sản cho Liễu Tiêu Vân, người đã chờ đợi đầy khổ sở, rồi mỉm cười, giơ mã thanh toán ra.

 

“Năm nghìn.”

 

“……”

 

【Liễu Tiêu Vân vừa khóc vừa thanh toán năm nghìn.】

 

【Trời ơi, nhìn người ta kiếm tiền mà còn khó chịu hơn bị giết.】

 

【Mau nhìn biểu cảm của Liễu Tiêu Vân đi, món súp này ngon đến mức nào vậy?!】

 

【Cạn lời, sao không nhịn hai ngày rồi ăn cho ngon?】

 

【Ồ vậy à? Cậu ăn thử cục… đi xem ngon không nào.】

 

【……】

 

19.

 

Thoáng chốc, một tuần đã trôi qua, chương trình đi được nửa chặng.

 

Đạo diễn với vẻ mặt gian xảo, tập hợp mọi người lại để chào đón khách mời đặc biệt mới.

 

Ôi trời, lại có người tự tìm đường khổ rồi.

 

Chẳng lẽ thế giới bên ngoài không đủ thú vị sao?

 

“Chào mọi người, tôi là Đường Dữ.”

 

【Hahaha cậu ấy đến rồi, cậu ấy đến rồi, cậu ấy đến đòi hai nghìn thật rồi!】

 

“Tiếp theo, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ.”

 

“……”

 

Mọi người im lặng như tờ.

 

【Cứu với, bệnh xấu hổ thay của tôi lại tái phát rồi.】

 

【Hahaha không hổ danh là mọi người.】

 

【Cười chết mất thôi, biểu cảm ghét bỏ này y hệt như lúc quảng bá, chẳng lẽ sáu người này đã nhìn thấy tấm poster của Đường Dữ à?】

 

【Suy nghĩ của người chơi: Chết tiệt, đến cơm còn chẳng có mà ăn, ai rảnh chơi trò với cậu.】

 

【Đạo diễn, anh có thấy ngượng không?】

 

Đạo diễn tự biết mình đang lúng túng, liền ho khan, tiếp tục theo kịch bản.

 

“Mỗi đội sẽ lần lượt bốc thăm để các nam khách mời thi đấu vật tay với Đường Dữ. Đội thắng sẽ có thêm thành viên mới.”

 

“……”

 

“Khụ khụ, ngoài ra, chương trình còn chuẩn bị một phần quà đặc biệt cho đội chiến thắng!”

 

?

 

Tôi cau mày, nhìn Liễu Tiêu Vân mặt mày vàng vọt và Tiêu Triệt đang suy dinh dưỡng, rơi vào trầm tư.

 

Tôi chạm mắt với Khương Hoài, chớp chớp mắt.

 

Anh hiểu ý em chứ, phải không?

 

20.

 

Đường Dữ, sau khi thắng liên tiếp hai trận, vung vẩy cổ tay, ánh mắt đầy thách thức.

 

“Các cậu đúng là không ra gì.”

 

“Hừ.”

 

Tiêu Triệt không hề che giấu việc đảo mắt trắng dã.

 

【Lúc này, Đường Dữ vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.】

 

【Tiêu Triệt: Cậu đừng có đắc ý, anh chỉ chưa ăn no thôi.】

 

【Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng, con người không chỉ cần ăn mà còn phải ăn ngon.】

 

【… Nói đúng phết.】

 

【Nhìn thế này thì chia đội đã rõ ràng rồi.】

 

Khương Hoài không chút do dự bước lên, chuẩn bị tư thế.

 

“Nhờ có tôi gia nhập, mọi người có vui không…”

 

Đường Dữ chưa kịp nói hết câu thì cổ tay của cậu ta đã bị Khương Hoài lật ngược.

 

Cả trận đấu không kéo dài quá năm giây, vô cùng ngoạn mục.

 

Kết thúc, Khương Hoài mỉm cười nhẹ nhàng nhìn gương mặt tức tối đủ màu của Đường Dữ.

 

“Tôi thắng rồi.”

 

【Hahaha tôi biết mà!】

 

【Cười chết mất, Đường Dữ không biết phải làm gì nữa rồi.】

 

【Đường Dữ: Trông tôi có vẻ muốn thắng không?】

 

【Khương Hoài: Không ai được xen vào thế giới hai người của tôi và vợ (nói đùa thôi).】

 

Vì cả ba đội đều thua, cuối cùng phải rút thăm để xác định Đường Dữ gia nhập đội của Liễu Tiêu Vân và Thẩm Lê.

 

Đồng thời, họ nhận được một bộ quà tặng gồm nồi niêu xoong chảo.

 

Thẩm Lê, người không biết nấu ăn: “……”

 

Liễu Tiêu Vân, người nấu ăn dở: “……”

 

Thật là điên rồ!

 

21.

 

Buổi sáng sớm trong rừng khá ẩm ướt.

 

Lúc hái nấm lần trước, tôi đã phát hiện ra dấu vết của động vật nhỏ hoạt động ở đây.

 

Tôi cố ý quay lại đặt vài cái bẫy săn.

 

Khi tôi xách hai con gà rừng và một con thỏ rừng về đến trại, cả đội ngũ đạo diễn lặng im.

 

【6…】

 

【Vẫn là chị Vãn Du của tôi đỉnh nhất.】

 

【Đạo diễn: Chương trình này không thể tiếp tục quay nữa rồi.】

 

【Khách mời sinh tồn ăn còn ngon hơn cả nhân viên, nói ra ai mà tin chứ?】

 

【Ừm, thật ra không phải tất cả khách mời đều thế.】

 

【Đúng vậy, vẫn có người đang thực sự sinh tồn.】

 

【Những người còn đang sinh tồn thực sự: Các cậu làm quá rồi đấy.】

 

【Cô ấy dám bắt gà rừng bằng tay không à? Cô ấy dám bắt gà bằng tay không! Là gà đấy!】

 

【Làm quá rồi đấy, người ở trên… Ai không biết lại tưởng cậu là người bị bắt.】

 

Tôi dùng dao cắt ba nhát, cắt đứt động mạch cổ của chúng.

 

Và rồi tôi thấy Bạch Ngữ Băng theo phản xạ đưa tay sờ cổ mình, nuốt nước miếng một cách nặng nề.

 

“… “

 

Cũng không cần phải đồng cảm đến mức đó…

 

“Em cần anh giúp gì không?”

 

Khương Hoài bước thẳng đến trước mặt tôi, xắn tay áo lên.

 

“Không…”

 

Dùng rồi.

 

Lời từ chối mới nói được một phần ba thì Khương Hoài lập tức cụp mắt xuống, trông chẳng khác gì một chú chó Golden ủ rũ với cái đuôi rủ xuống.

 

【Chào mừng đến với buổi thưởng thức “diễn xuất của Ảnh đế”.】

 

“……”

 

“Vậy thì anh nhổ lông hai con này giúp em đi.”

 

Tôi cầm hai con gà rừng vừa mới chết, giũ sạch máu rồi đưa cho Khương Hoài.

 

“Được thôi.”

 

22.

 

Gà rừng và thỏ rừng đã được làm sạch, tôi rắc muối và thì là lên ướp, nhồi đầy nấm rừng đã rửa sạch và thái lát vào bụng chúng.

 

Dùng lá chuối quấn chặt, rồi bọc trong lớp đất sét, đặt vào lò đất đã đỏ rực từ sáng.

 

Quả chua và lá rau rừng được giã nhuyễn, rưới lên măng tây và rau diếp đã được chần qua nước sôi.

 

Món gỏi rau rừng chua cay giòn ngon vừa mới ra lò.

 

【Mẹ ơi! Con đói rồi!】

 

【Cứu với, chỉ với món gỏi này tôi cũng ăn hết ba bát cơm trắng.】

 

【Cho tôi ăn đi! Làm ơn cho tôi ăn đi!】

 

【Trời ơi, làm sao mà họ chịu đựng nổi, nếu là tôi, nhất định sẽ xông vào giành một miếng.】

 

【Có lẽ vì họ vẫn cần giữ thể diện đấy.】

 

【……】

 

Đường Dữ, mặt mày ủ rũ, lật những con sò đang nướng bằng chiếc kẹp inox.

 

Liễu Tiêu Vân nhìn quanh một vòng, rồi hỏi:

 

“Thẩm Lê đâu? Cô ấy không đi về cùng anh à?”

 

“Tôi với cô ấy tách ra, cô ấy nói muốn đi hái nấm.”

 

“Nhưng lâu rồi còn gì…”

 

Khi gà nướng còn đang trong lò, tôi định đi lấy thêm nước.

 

Nói với Khương Hoài xong, tôi cầm nồi đi về phía rừng.

 

“Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, cảnh sắc nơi nơi thật tuyệt vời~”

 

Tôi vừa đi vừa ngân nga, rồi đột nhiên trời đổ cơn mưa như trút nước.

 

“……”

 

23.

 

Livestream bị gián đoạn.

 

Tôi tìm một cái hang gần đó để trú mưa, không ngờ lại gặp người quen.

 

“Thẩm Lê? Sao cô lại ở đây?”

 

Đúng là câu hỏi vô ích, chẳng lẽ cô ta không đang tránh mưa giống tôi sao?

 

Tôi tự nhủ thầm, thấy mình hỏi ngớ ngẩn quá.

 

Tháo chiếc camera đã ướt ra, tôi tiện tay vứt sang một bên.

 

Thẩm Lê ngồi ôm gối, ánh mắt có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

 

Tôi nhìn trời một lúc, rồi quay lại nói:

 

“Cơn mưa này không lâu đâu, chúng ta có thể về trước khi trời tối.”

 

Đường đất bùn lầy, cộng thêm việc thiết bị hỏng không định vị được, chờ đoàn đạo diễn tới tìm chắc còn lâu hơn là tự về.

 

“Tôi không đi về được…”

 

Mắt Thẩm Lê hơi đỏ, cô kéo quần lên và khó nhọc nói:

 

“Tôi vừa bị trượt chân và trẹo mắt cá.”

 

Cổ chân vốn trắng trẻo của cô giờ đã sưng phồng lên một cục.

 

“Và camera của tôi cũng bị hỏng rồi.”

 

Lúc này tôi mới để ý thấy trên mặt đất có một chiếc camera vỡ làm đôi, nhưng cái mà tôi vứt ở góc kia thì đèn lại sáng lên đỏ lòm.

 

24.

 

【Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mất tín hiệu?】

 

【Trời ơi, mưa lớn thật đấy.】

 

【Chẳng lẽ hai người họ sẽ bị mắc kẹt cả đêm à? Nguy hiểm quá.】

 

【Góc quay này tôi phải lộn ngược đầu lại mới xem được.】

 

【… Hay cậu thử xoay ngược điện thoại xem sao.】

 

“Nếu cô không ngại, tôi có thể xem giúp cô.”

 

Ngày trước, để chữa chứng đau nửa đầu của ông tôi, tôi từng học mấy năm xoa bóp đông y.

 

“Cái này cô cũng biết làm à?”

 

【Cái này cô cũng biết làm á?!】

 

Tôi đưa tay ra thử ấn nhẹ.

 

“May mà không tổn thương đến xương, chỉ cần giảm sưng là được.”

 

Tôi lấy mấy lá cây cỏ vừa hái, giã nát và đắp lên mắt cá chân của Thẩm Lê.

 

“Cứ để qua đêm đi, ngày mai sưng sẽ giảm khoảng bảy tám phần.”

 

Sau khi xử lý xong vết thương cho Thẩm Lê, tôi nhìn vào chiếc nồi trên mặt đất, hơi ngẩn người.

 

“Cô đang nghĩ về Khương Hoài à?”

 

Không có máy quay, Thẩm Lê hỏi một cách thẳng thắn.

 

Tôi từ từ lắc đầu.

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page