Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tôi vỗ tay, cái này hay đây! Tiền rơi vào tay rồi.

 

Cái khác gì không dám nói, nhưng tôi nhảy thì cực kỳ điên cuồng, từng cùng với bạn thân “nhảy không đối thủ” khắp trường.

 

Đến 9 giờ tối, tôi và bạn thân đến quán bar.

 

Em họ cô ấy nói đúng, người đăng ký chủ yếu là nam, chúng tôi vừa lên sàn, tiếng hò reo suýt nữa thì làm bay nóc quán bar.

 

Tôi vừa lắc eo, vừa lắc mông, nghe tiếng hò reo như sấm, tôi biết ngay, 10 vạn tệ chắc chắn là của mình rồi.

 

Sau khi xuống sàn, tiếng hò reo vẫn tiếp tục.

 

Tôi và bạn thân cười ha hả vẫy tay, khiến tiếng cổ vũ của mọi người càng thêm nhiệt liệt.

 

Chúng tôi thực sự làm nóng bỏng cả sàn nhảy.

 

Không ngoài dự đoán, chức vô địch cuối cùng chính là điệu jazz của tôi và bạn thân.

 

Tôi cầm 5 vạn tệ, nhét vào chiếc ba lô trị giá 3.000 tệ của mình.

 

Cả đêm đó, chúng tôi từ chối trên vài người muốn kết bạn WeChat với mình.

 

Lý do từ chối rất đơn giản: Đã kết hôn và đã có con, con đang đi mẫu giáo.

 

Trong khi chúng tôi đang cười nói vui vẻ, thì một bóng đen phủ xuống.

 

Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên.

 

Hạ Khai và Triệu Dục.

 

Tôi và bạn thân cùng lúc rùng mình.

 

Hạ Khai cởi áo khoác của mình, khoác lên vai tôi.

 

“Anh Triệu, tôi đưa vợ tôi về trước đây.”

 

Triệu Dục cười lạnh nói “Được”, rồi chẳng rời mắt khỏi bạn thân tôi.

 

Hạ Khai kéo tôi dậy từ sofa, sau đó ôm vào lòng.

 

“Đừng làm phiền đôi trẻ nữa, về với anh nào.”

 

Bạn thân cố gắng ra hiệu cho tôi, nhưng tôi giả vờ không thấy.

 

Đùa chứ, biểu cảm của Triệu Dục còn “thối” hơn Hạ Khai nhiều, tôi thực sự sợ anh ta.

 

Sau khi lên xe, tôi mới phản ứng lại.

 

Tôi nhìn Hạ Khai lái xe trong im lặng, cuối cùng cũng do dự mở lời.

 

“Hạ Khai, chúng ta đang ly thân.”

 

Đã là ngày thứ mười chúng tôi ly thân rồi.

 

Hạ Khai chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

 

Sau khi đưa tôi về nhà, anh đi thẳng vào nhà, thay giày, rồi ngồi xuống sofa nhìn tôi.

 

Tôi cảm thấy không thoải mái dưới ánh nhìn của anh, liền kéo dài áo của mình xuống một chút.

 

Sao cái áo này lại ngắn thế này!

 

“Áo hở r/ốn, em kéo mãi cũng chẳng thể nào kéo xuống dưới rốn được đâu, đừng cố gắng nữa.”

 

Tôi ngừng tay khi Hạ Khai nói, giọng điệu của anh, nghe qua rất lạ, rất xa lạ.

 

“Cầu Cầu đâu?”

 

“Nghỉ hè rồi, mẹ anh đưa thằng bé về quê chơi.”

 

“Đến đây, đừng đứng ở cửa.”

 

Vì cảm thấy chột dạ, tôi vào nhà nhưng không dám đi sâu vào.

 

Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, mình có lỗi cái gì chứ, mình cũng không làm gì sai với anh ấy cả.

 

Tôi ngẩng cao đầu, tự tin bước vào.

 

Nhưng ánh mắt của Hạ Khai như có thể chạm vào người, làm tôi cảm thấy khó chịu.

 

Đúng lúc tôi định tỏ ra như không có gì, đi vào bếp đun nước, anh ta lại nói.

 

“Anh đọc tiểu thuyết em viết rồi.”

 

Cả người tôi như bị điện giật, mặt đỏ bừng.

 

Tôi muốn giải phóng bản thân, muốn sống thật với mình, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bị mất mặt trước mặt Hạ Khai.

 

Những gì tôi viết, làm sao dễ dàng để người khác xem được chứ?

 

“Đỏ mặt cái gì? Dám viết không dám nhận à?”

 

Anh đã đi đến trước mặt tôi, tôi ngước nhìn anh, nhưng lại không nói nên lời.

 

Tôi… đầu óc toàn bộ là nút thắt, không thể nói nổi một lời.

 

“Anh đi công tác năm ngày, về nhà thấy laptop không mở được, nên anh mở máy tính bàn để xử lý công việc.

 

“Thấy trong bookmarks có nhiều tiểu thuyết, anh định xem thử những gì em đã đọc, biết đâu tìm được cảm hứng cua gái.”

 

Anh ấy cười.

 

“Thật không ngờ, câu chuyện còn khá là táo bạo. Khi chuẩn bị thoát ra, anh mới nhận ra rằng trang web mình đang xem là nền tảng dành cho tác giả.”

 

“Nghĩa là, những cuốn tiểu thuyết đó đều do vợ yêu của anh viết. Câu chuyện mới nhất, nam chính tên là Hạ Ly, cảm giác quen thuộc đến chết đi được.”

 

Tôi hoảng loạn, tôi đã nghĩ về việc “Social death “, nhưng không ngờ khi mình thực sự bị Social death lại là trong tình trạng hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao như thế này.

 

Đúng lúc tôi định chạy trốn thì tôi bị Hạ Khai kéo lại.

 

Anh ấy tiến lên, tôi lùi lại, cho đến khi, tôi lùi về phía cửa phòng ngủ ở góc hành lang.

 

Chết tiệt! Cảnh vợ chồng cãi nhau trong sách, lùi về phòng ngủ thế này lại thực sự xảy ra rồi!

 

Tôi co rúm trong góc, run rẩy, nhẹ nhàng giơ tay biểu thị đầu hàng.

 

Hạ Khai dường như giận dữ đến phát điên, cười làm tôi sợ hãi.

 

Anh ấy kéo cà vạt rồi cười.

 

“Ồ, em cũng biết sợ hả?”

 

“Hạ Khai, anh bình tĩnh một chút, tiểu thuyết mà, đó là nghệ thuật, có nguồn gốc từ cuộc sống nhưng cao hơn cuộc sống, em tuyệt đối không có ý đồ gì với anh.”

 

Nụ cười của anh ấy biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

 

“Nếu không phải anh, vậy là ai? Em thay đổi sở thích lúc nào vậy? Không phải em thích tổng tài bá đạo sao? Anh đã cố gắng giả làm mẫu người đó trong bảy năm, và giờ em đổi gu là sao?”

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page