Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Cầu Cầu, sáng mai ba còn phải đi làm, ở đây xa công ty lắm, không tiện cho ba đâu.”

 

Cầu Cầu nhìn tôi hai giây rồi nói.

 

“Con biết rồi, vậy ba về nhà đi, sáng mai còn phải đi làm.”

 

Nói xong, cậu bé nhảy xuống từ ghế sofa.

 

“Con đi đánh răng đây, mai con cũng phải đến trường mẫu giáo sớm.”

 

Sau đó, cậu bé chạy vào phòng tắm.

 

Tôi lại giơ tay lên, nhìn đồng hồ.

 

Dường như cuối cùng Hạ Khai cũng hiểu ý tôi, anh đứng dậy đi đến bên cạnh tôi.

 

“Xin lỗi, anh không có ý làm phiền em.”

 

Tôi gật đầu biểu thị “hiểu mà”.

 

“Không còn sớm nữa, anh nên về đi. Đi đường cẩn thân.”

 

Tôi vừa định lướt qua anh để đi vào phòng tắm giúp Cầu Cầu, thì anh lại nắm lấy cánh tay tôi.

 

“Vợ à, anh sai rồi.”

 

Tôi: “

 

Sai? Sai cái gì?

 

Hạ Khai nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, vội nói.

 

“Em tức giận, muốn ly hôn, chắc chắn là anh đã làm sai điều gì, nên anh xin lỗi, đừng ly hôn với anh mà.”

 

Hạ Khai, anh ấy thực sự có thể nói ra những lời mềm mỏng như vậy sao?

 

Anh ấy thực sự sẽ chủ động xin lỗi sao?

 

“Anh sai ở đâu?”

 

Anh ấy chần chừ một chút.

 

“Anh không biết, nhưng chắc chắn là anh đã sai.”

 

Tôi không nhịn được, trợn trắng mắt.

 

Hạ Khai chưa bao giờ thấy tôi trợn mắt như vậy, có lẽ anh đã bị tôi làm cho ngạc nhiên.

 

Tôi giúp anh chỉnh lại cổ áo hơi bị vểnh ra ngoài, sau đó hỏi.

 

“Anh có yêu em không?”

 

“Yêu.”

 

Anh không chút do dự.

 

Nhưng tôi không tin.

 

Tôi đẩy anh ra khỏi cửa, mắng anh một câu “kẻ lừa đảo” rồi đóng cửa lại.

 

Kẻ lừa đảo siêu cấp.

 

Khi Hạ Khai đến đón tôi vào thứ sáu, tôi vừa thay xong váy dạ hội.

 

Anh không vội vàng, chỉ ngồi trên sofa, chờ tôi trang điểm.

 

“Anh đã bảo mẹ đến đón Cầu Cầu, hôm nay không biết buổi tiệc sẽ kết thúc vào lúc mấy giờ.”

 

Tôi “ừ” một tiếng, không muốn nói chuyện.

 

Những ngày này tôi sống rất thoải mái, mỗi ngày thức dậy đều ăn chơi không ngừng, đã phần nào trở lại làm chính mình.

 

Cảm giác làm chính mình thật sự rất sảng khoái.

 

Không cần phải dậy lúc năm giờ sáng để trang điểm, nấu ăn nữa.

 

Tôi còn thuê một người giúp việc, chuyên nấu ăn cho tôi và Cầu Cầu.

 

Cứ muốn ăn gì thì cùng Cầu Cầu ra ngoài tìm, không cần phải giả vờ làm vợ hiền, cũng không cần giả vờ hiểu biết.

 

Cuộc sống thật sự quá thoải mái.

 

Buổi tiệc không có gì đặc biệt, đối với tôi chỉ là lướt qua thôi, sau khi cùng Hạ Khai nhảy một điệu nhảy, tôi muốn đi tìm cái ăn, thực sự hơi đói bụng.

 

Hạ Khai thấy tôi đang dùng điện thoại tìm kiếm món ngon gần đó, liền nói một tiếng với người tổ chức và dẫn tôi ra về.

 

Lên xe, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm, xem có món ngon nào không.

 

Hạ Khai mở miệng.

 

“Anh nói anh yêu em, em lại nói anh là kẻ lừa đảo, tại sao? Tại sao em không tin là anh yêu em?”

 

Tôi tạm dừng việc tìm kiếm.

 

“Vì anh thể hiện không giống như là yêu em. Em có mắt, biết nhìn.”

 

“Em có thể đưa ra một ví dụ không? Để anh xem mình đã làm sai ở đâu. Chắc chắn là anh đã làm sai, em nói đi, anh sẽ sửa.”

 

“Em không thể mô tả cụ thể, nhưng qua thái độ hàng ngày của anh, có thể thấy, anh rất lạnh lùng, lãnh đạm và xa cách với em. Hạ Khai, yêu một người không phải là như thế.”

 

“Lạnh lùng, lãnh đạm, xa cách?” 

 

Anh như không thể tin được, lặp lại lời tôi nói một lần nữa.

 

“Trong mắt em, anh là như vậy sao?”

 

Tôi gật đầu.

 

Dường như anh ấy rất sốc, nhưng tôi không biết anh sốc về cái gì.

 

Tôi đói không chịu nổi, nên tùy tiện dừng xe ở một quán lẩu gần đó.

 

Chủ quán nhìn chúng tôi bước vào, người ta có vẻ không ổn.

 

Có lẽ chúng tôi là cặp đôi đầu tiên mặc trang phục dạ hội đến quán của họ ăn lẩu!

 

Lý do tôi chọn quán này rất đơn giản.

 

Hạ Khai không ăn nội tạng, tôi muốn anh ấy sớm rời đi.

 

Nhưng anh lại theo tôi vào quán, và gọi một phần mì xào.

 

Tôi: Tại sao quán lẩu lại có mì xào?!

 

9

 

Sau khi ăn lẩu, trong khoảng một tuần tôi và Hạ Khai không gặp lại nhau.

 

Cuối cùng tôi cũng có cảm giác chúng tôi đang thực sự ly thân.

 

Bạn thân thấy tôi ngày càng uể oải, nên quyết định đưa tôi đi giải tỏa một chút.

 

“Hôm nay quán bar của em họ tao khai trương, chúng ta qua đó ủng hộ đi, thế nào?”

 

“Trong những năm kết hôn, mày không chạm vào giọt rượu nào, chỉ có mình tao uống, chẳng vui gì cả, chúng ta đi uống vài ly nhé?”

 

“Giải phóng bản thân một chút, dù sao trước kia biệt danh của mày cũng là “không say không về”, xem xem giờ mày còn giữ được bao nhiêu bản lĩnh.”

 

Tôi hất mái tóc dài.

 

“Uống rượu mà giải phóng bản thân cái gì!”

 

Bạn thân thần thần bí bí nói với tôi.

 

“Vậy nhảy đi? Em ấy tổ chức một cuộc thi vũ đạo trong quán bar, người thắng có thể nhận được 10 vạn tệ tiền thưởng đấy.”

 

“Em ấy nói với tao, người đăng ký chủ yếu là nam giới, nếu chúng ta tham gia, chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn, chắc chắn sẽ thắng.”

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page