Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi bỗng nhiên tỉnh táo, không ổn, lỡ miệng gọi tên thường dùng để gọi con trai tôi.

 

Tôi nhìn đồng hồ.

 

“Không có gì, anh mau đi làm đi, không thì sẽ trễ mất.”

 

Tắt máy, trái tim tôi đập thình thịch.

 

Ôi trời ơi, ngày đầu tiên ly thân, hình tượng của tôi đã sụp đổ.

 

Nhưng mà, sụp thì đã sao, tôi đã sẵn sàng cho việc ly hôn rồi.

 

Nhưng mà, ôi ôi ôi, Hạ Khai, tôi không nỡ rời xa anh, sao anh ấy không thể yêu thương tôi nhỉ?

 

Nếu anh ấy yêu tôi, thì tôi còn có thể giả vờ thêm mười năm nữa.

 

Không còn tâm trạng để ngủ nữa, tôi đánh thức con trai dậy, Hạ Khai lớn đã đi làm, Hạ Khai nhỏ cũng phải đi học mẫu giáo.

 

Con trai cắn chiếc bánh bao hỏi tôi.

 

“Mẹ ơi, tại sao chúng ta không sống cùng ba nữa?”

 

Tôi hôn lên mũi nhỏ của con.

 

“Vì ba đang bận rộn lắm, đợi ba bận xong chúng ta sẽ lại sống cùng nhau. Dù sao ba cũng đi sớm về muộn, con hiếm khi gặp ba mà.”

 

Cậu bé nhíu mày.

 

Tôi giơ tay chạm vào trán con trai.

 

“Đừng có học cái vẻ mặt lo lắng của ba, không có việc gì mà cứ nhăn nhó.”

 

Chiếc bánh bao trong tay con trai rơi lên bàn.

 

“Mẹ, hôm nay mẹ nói chuyện kỳ quá.”

 

Trước kia, tôi nhập vai quá sâu, trước mặt con trai tôi cũng không dám nói lung tung, luôn cẩn thận với từng lời nói, khiến bản thân cảm thấy ngột ngạt.

 

Bây giờ tôi đã nhìn nhận mọi chuyện một cách thoáng hơn, không còn quá quan trọng nữa.

 

Kỳ lạ à?

 

Sau này còn kỳ lạ hơn nữa đấy, con trai của mẹ!

 

4

 

Sau khi đưa Cầu Cầu đến trường mẫu giáo, tôi vội vã quay về nhà.

 

Lúc mới kết hôn với Hạ Khai, tôi bị ốm nghén dữ dội, cuối cùng không có cách nào khác ngoài nghỉ việc.

 

Sau khi Cầu Cầu chào đời, bé rất ngoan, không khóc không làm ồn, việc chăm sóc bé rất dễ dàng, vì thế mà tôi ở nhà chăm sóc con, không đi làm nữa.

 

Nhưng tôi đã lén lút viết lách ở nhà, điều này đương nhiên Hạ Khai không biết.

 

Nếu không, tôi phải giải thích thế nào với đống độc giả đòi cập nhật dưới bài viết của mình?

 

Đã đến giờ cập nhật rồi, tôi phải viết xong và đăng bài hôm nay mới được.

 

Đúng lúc tôi đang mải mê viết lách, Hạ Khai lại gọi điện:

 

“Anh phải tham dự một bữa tiệc, em xem có thời gian đi cùng anh không?

 

“Cần phải có bạn gái đi cùng, anh không muốn dẫn người lạ đi.

 

“Nếu em bận thì không sao, anh tự đi một mình cũng được.”

 

Trong đầu tôi hiện lên cảnh Hạ Khai bị một đám người vây quanh, hỏi vì sao “vợ anh không đến”. 

 

Tôi vẫn không nỡ, và đã đồng ý.

 

“Vậy tối thứ sáu anh sẽ đến đón em, được không?”

 

“Được.”

 

Sau khi cúp máy, tôi gõ bàn phím mạnh bạo:

 

“Hạ Ly vươn tay, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy, hôn một cách mãnh liệt.

 

Những điều anh ấy không thể làm trong thực tế, tôi sẽ cho anh ấy làm toàn bộ trong thế giới tiểu thuyết!

 

Buổi chiều, đến giờ đi đón Cầu Cầu, tôi ấn nút Enter, gửi bản thảo đã viết xong.

 

Nợ hôm nay coi như đã trả xong, các bạn đừng mắng tôi nữa nhé.

 

Tôi đứng đợi trước cửa trường mẫu giáo, một lúc cũng thấy con trai lững thững bước ra.

 

Nhận lấy bàn tay nhỏ của con từ tay cô giáo, trái tim tôi mềm nhũn.

 

“Nói “bye bye” với cô giáo nào.”

 

Cầu Cầu nghiêng người về phía trước trong vòng tay tôi, cúi đầu một cái.

 

“Cảm ơn cô giáo, tạm biệt cô giáo.”

 

Con trai ngoan của tôi, thật là lễ phép.

 

Nhìn thấy ánh mắt ghen tị từ các bậc phụ huynh xung quanh, tôi lập tức ưỡn ngực, tự hào vô cùng.

 

Tối đó, tôi đưa con trai đến nhà bạn thân.

 

Tôi nói chuyện với cô ấy về việc ly hôn.

 

Cầu Cầu chơi cùng con gái bạn thân, tôi nhìn đống đồ chơi làm bếp và những món đồ chơi nhựa tạo hình thực phẩm ở bên trong. Ồ, chúng đã biết chơi “nấu ăn” rồi.

 

Bạn thân kéo tôi ra một bên, ghé vào tai tôi hỏi.

 

“Mày muốn ly hôn thật đấy à? Nỡ sao? Yêu nhiều năm vậy rồi cơ mà.”

 

Tôi thở dài.

 

“Yêu thì sao? Tình yêu của tao không thể nào biến thành cơm ăn, chỉ mình tao yêu người ta thì có ích gì?

 

“Tính của chồng tao mày cũng biết rồi đấy, tao nghi ngờ anh ấy vô tình với cả thế giới, huống chi là với một người bình thường như tao.”

 

“Nhưng tao thấy không phải Hạ Khai là không thích mày, anh ấy đối xử với mày khá tốt mà.”

 

Tôi uống cạn ly nước trái cây trong tay, thở ra một hơi.

 

“Anh ấy nói anh ấy khá hài lòng, có lẽ không liên quan gì đến việc thích hay không?”

 

“Và tao cũng không thể giả vờ nữa rồi, việc giả làm vợ hiền mẹ đảm quá khó, đôi khi tao sợ mình nói mê sảng, đến nỗi tối còn không ngủ được.”

 

“Nếu tiếp tục như vậy, tao sẽ bị suy nhược thần kinh mất.”

 

Bạn thân của tôi nhíu mày, trông không tin lắm.

 

“Mày có thể giả vờ bảy năm thì cũng có thể giả vờ bảy mươi năm, mày lừa người khác được nhưng đừng nghĩ lừa tao.”

 

“Mày đang tìm cách thoái thác đúng không? Nói đi! Thực ra là xảy ra chuyện gì?”

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page