Sau bảy năm giả vờ làm một người hoàn hảo, tôi không thể tiếp tục được nữa.
Tôi từng nghĩ mình có thể thay đổi chồng mình, khiến anh ấy yêu mình.
Nhưng thực tế đã chứng minh, đó là không thể.
Vì vậy, tôi quyết định sẽ đề nghị ly hôn, ngay vào kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi.
Sau khi ly thân, tôi đã được “bay” rồi.
Nhưng chưa vui vẻ được mấy ngày, thì tôi đã bị chồng bắt về.
Làm sao tôi biết được, anh ấy còn “bay” quá đáng hơn tôi.
Tôi ẩn mình trong một góc, run rẩy.
Chồng tôi, cầm cà vạt cười nói.
“Ồ, em cũng biết sợ sao?”
Tôi nhìn chiếc bánh trước mặt, trên đó viết “Mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới”.
Sau đó, tôi quay đầu nhìn bó hoa mà mình đã đặt sang một bên.
Cuối cùng, ánh mắt tôi chuyển lên người chồng đang ngồi đối diện với mình, Hạ Khai.
Anh ấy… quả thực rất bình tĩnh.
Ngay sau khi tôi nói “Tôi muốn ly hôn”.
Tôi nghĩ, ít nhất anh ấy sẽ tức giận một chút, nhưng không có gì xảy ra cả, chúng tôi đã ngồi như vậy được năm phút rồi.
“Anh không đồng ý lý hôn, tình cảm của chúng ta không hề tan vỡ, vì vậy không có lý do gì để ly hôn, nếu em thực sự muốn có thời gian để suy nghĩ, thì chúng ta có thể tạm thời sống ly thân, nhưng ly hôn… là không thể.”
Tôi hơi mơ hồ.
Sao lại không đồng ý được nhỉ?
Tôi không kìm được sự tò mò, cuối cùng hỏi.
“Tại sao anh không đồng ý ly hôn?”
Hạ Khai nới lỏng cà vạt, tựa vào ghế.
“Anh rất hài lòng với em, và anh cũng rất hài lòng với cuộc sống hôn nhân của chúng ta, vì vậy không cần thiết phải ly hôn.”
Tôi khóc thầm.
Tôi đâu phải là người giúp việc nhà anh, anh hài lòng cái quái gì?
Hơn nữa, yêu cầu của anh thấp đến vậy sao?
Ai lại sống cuộc sống vợ chồng lạnh nhạt và thiếu sức sống như vậy?
Anh ấy thấy tôi không nói gì, tiếp tục nói.
“Hay là, em có thể nói cho anh biết, lý do em muốn ly hôn là gì?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể nào nói ra được.
Phải chăng tôi nên nói, tất cả những gì về người vợ hiền lành, người mẹ tốt trước giờ của tôi đều giả vờ, và bây giờ tôi thực sự không thể tiếp tục giả vờ nữa sao?
Ôi trời ơi, thật là vô lý.
Tôi cứ tưởng việc ly hôn này sẽ dễ dàng lắm chứ.
“Nếu em không nói gì, thì anh sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, chúc mừng kỷ niệm 5 năm của chúng ta, mau ăn bánh đi, cái này cũng tặng cho em.”
Anh ấy đặt một chiếc hộp nhỏ trước mặt tôi.
Bên trong là một chiếc dây chuyền rất đẹp, là mẫu mà lần trước tôi vô tình nhìn lâu một chút khi đi qua một cửa hàng trang sức.
Hạ Khai, trời sinh anh ấy là một người chồng tuyệt vời!
Nhưng tôi không xứng đáng với anh, ôi ôi ôi, tôi là một kẻ ác độc, tôi đã giả vờ làm cô gái ngoan ngoãn quá lâu, tôi thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Cuối cùng, tôi nức nở.
“Ly thân cũng được, ly thân trước, đợi anh suy nghĩ kỹ rồi hãy ly hôn.”
Ngay sau khi lời nói vừa dứt, tôi nghe thấy một tiếng “lang keng”.
Chiếc nĩa trong tay Hạ Khai rơi xuống đất.
Và thế là, chúng tôi bắt đầu sống ly thân.
Tôi đã âm thầm yêu Hạ Khai, người hơn tôi ba khóa, trong hai năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nộp hồ sơ xin việc vào công ty của gia đình anh ấy và trở thành cấp dưới của anh.
Nghe nói gia đình đang giục anh lấy vợ, nên hàng ngày tôi luôn xuất hiện trước mặt anh, quan tâm và hỏi han.
Cuối cùng, tôi đã khiến anh nhận ra sự tồn tại của mình.
Khi gia đình ép anh phải có bạn gái đi dự tiệc, tôi đã chiếm được vị trí đó thành công, và trở thành bạn gái của anh.
Và một năm sau đó, tôi trở thành người mà trong miệng gia đình anh là người “dịu dàng, đức hạnh”, và thành công lấy được anh.
Mọi người trong nhà, nào ai biết được, tôi đã lấy được người mình thầm yêu, đúng là hạnh phúc của cuộc đời!
Nhưng đó là do tôi lừa được, vì tôi không hề dịu dàng đức hạnh, tất cả đều là tôi giả vờ.
Sau năm năm kết hôn, lương tâm của tôi đột nhiên xuất hiện, tôi cảm thấy không thể tiếp tục lừa dối Hạ Khai nữa.
Và trong những năm qua, tôi cũng không cảm thấy Hạ Khai yêu mình, tôi đã chán ngấy trò tự lừa dối bản thân này rồi.
Hơn nữa, tôi đã sinh được một phiên bản nhỏ của Hạ Khai, ngay cả khi ly hôn với anh, tôi vẫn có điểm tựa tinh thần.
Vì vậy, đã không còn thú vị nữa, tôi không muốn giả vờ nữa.
Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, tôi không bao giờ nghĩ rằng, Hạ Khai lại không chịu ly hôn.
Ngày đầu tiên ly thân, tôi được đánh thức bởi cuộc gọi của anh ấy.
“Vợ à, anh không tìm thấy chiếc cà vạt màu xanh đâu cả.”
Tôi mơ màng, chưa tỉnh giấc.
“Anh kiểm tra tầng ba của tủ đồ, đó là nơi anh để những chiếc cà vạt ít dùng, có thể nó ở đó.”
“Được, em bé nhà mình ngủ quen chưa?”
Tôi cúi đầu, nhìn con trai đang nằm ngáy khò khò.
“Rất tốt, thằng nhóc này vẫn chưa tỉnh.”
“Thằng nhóc?”
You cannot copy content of this page
Bình luận