Danh sách chương

Chương 46

Tô Nhất Nhất đang nói dở thì đột nhiên thông báo rằng mười phút nữa sẽ có một đợt tang thi triều xuất hiện, lời nói đó khiến nhiều người trong phòng không khỏi hoài nghi.

Ít nhất, hơn nửa số người có mặt không tin vào điều cô vừa nói.

Tuy nhiên, Tô Nhất Nhất cũng chẳng mấy bận tâm người khác có tin hay không. Cô đã nói sự thật. Việc tiếp theo là làm điều cô cần làm, còn những chuyện khác đợi xử lý sau cũng chưa muộn. Vậy nên sau khi nói xong lời cảnh báo, cô không chờ phản ứng từ bất kỳ ai mà lập tức đứng dậy rời đi.

Điều không ai ngờ tới, người đầu tiên đứng dậy đi theo lại là Bạch Vũ.

Anh cũng đứng lên, bước nhanh theo sau Tô Nhất Nhất. Trước khi rời đi, anh còn quay lại nhìn cả phòng họp, cười như không có chuyện gì, nói:

“Các người nên tin lời của Nhất Nhất tiểu thư thì hơn. Bởi vì cô ấy không bao giờ lấy những chuyện nghiêm túc ra để đùa đâu.”

Dù gì trong số tất cả những người ở đây, Bạch Vũ vẫn là người hiểu rõ Tô Nhất Nhất nhất. Tuy thích xem náo nhiệt thật, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn thấy căn cứ Bình An bị hủy diệt bởi tang thi triều. Tính cách thích xem trò vui của anh cũng chưa đến mức độc ác như thế.

Nói xong, Bạch Vũ liền nhún vai thong thả bước theo Tô Nhất Nhất, nhìn qua chẳng có vẻ gì là đang khẩn trương.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng họp, để lại đám người bên trong ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Khổng Phú Trạch đập tay xuống bàn ra quyết định:

“Thà tin là có, còn hơn không tin mà để hối hận. Mọi người lập tức hành động ngay đi!”

Dù không hoàn toàn tin tưởng một người xa lạ như Tô Nhất Nhất, thì lời của Bạch Vũ vẫn có trọng lượng nhất định. Đặc biệt trong chuyện sống còn như thế này, anh tin rằng Bạch Vũ sẽ không tùy tiện nói bừa để dọa người.

Mười phút là quá ngắn ngủi. Nếu thật sự không làm gì mà tang thi triều đến thật, thì mọi chuyện điều sẽ chấm hết.

Chính vì thế, toàn bộ căn cứ lập tức được đặt vào trạng thái khẩn cấp từ trên xuống dưới.

Lúc này, Tô Nhất Nhất và Bạch Vũ đã đứng trên tường cao nơi cổng vào của căn cứ. Bạch Vũ sử dụng dị năng hệ Phong để bay đến, còn Tô Nhất Nhất thì cũng bay, nhưng không ai có thể nhìn ra được cô đã dùng cách gì.

Dĩ nhiên, Bạch Vũ cũng không bận tâm điều đó.

Hai người họ đột ngột xuất hiện khiến đội canh gác cửa căn cứ giật mình một chút. Nhưng sau khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Bạch Vũ, họ nhanh chóng ổn định lại.

Dù là người hay không quen biết đại đa số dân cư trong căn cứ, Bạch Vũ vẫn là biểu tượng số một về sức mạnh, được tuyên truyền rộng rãi để tạo cảm giác an toàn cho người dân cũng như thu hút người sống sót tìm đến. Do đó, gương mặt anh không quá xa lạ với nhiều người.

Giờ đây, hai người đứng cao trên tường thành. Dù không ai đến làm khó hay đuổi đi, nhưng vẫn luôn có người lén liếc nhìn về phía họ.

Bạch Vũ đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhưng anh giả vờ như không thấy, rồi tự nhiên quay sang nói chuyện với Tô Nhất Nhất:

“Nhất Nhất tiểu thư dự định làm thế nào? Cô không định một mình ngăn cả tang thi triều bên ngoài căn cứ chứ?”

Với thời gian ngắn ngủi chỉ mười phút, anh không tin căn cứ có thể chuẩn bị đối phó hoàn chỉnh.

Nếu tang thi triều quy mô nhỏ thì còn đỡ vì dù gì, căn cứ cũng có không ít dị năng giả. Nếu họ đồng lòng hợp lực thì vẫn có thể vượt qua được. Nhưng nếu là một tang thi triều cỡ lớn, thì với sự chuẩn bị vội vã này, hậu quả chắc chắn sẽ rất tàn khốc.

Cho dù là kiểu nào đi nữa, thì cũng sẽ có thương vong.

Muốn không tổn thất gì thì Bạch Vũ không dám nghĩ đến.

Không phải anh vô cảm, mà bởi thế giới mạt thế vốn là như vậy. Một khi căn cứ nào đó bị tang thi triều tấn công, thì hoặc là chống cự được, hoặc là bị nuốt chửng. Nếu không, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Chỉ là khi nhìn thấy thái độ bình thản, thậm chí nhẹ nhàng của Tô Nhất Nhất lúc này, trong lòng Bạch Vũ không khỏi sinh ra một chút tò mò và mong đợi. Vì thế, anh mới buột miệng hỏi một câu.

Cuối cùng thì Tô Nhất Nhất cũng muốn hoàn toàn nắm quyền kiểm soát căn cứ, và bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để thể hiện thực lực, lập uy với mọi người.

Nghe câu hỏi của Bạch Vũ, cô nghiêng đầu liếc anh một cái, tỏ ra có chút bất ngờ:
“Không ngờ Bạch tiên sinh lại hiểu tôi đến vậy đấy!”

Bạch Vũ hơi khựng lại.

Ý gì đây? Tuy cô không trả lời thẳng, nhưng lời lẽ rõ ràng như muốn nói: “Tôi sẽ tự mình một người đối đầu với tang thi triều.”

Đúng là quá ngông cuồng rồi!

So với điều đó, thì sự tự tin của hắn trước giờ còn chưa là gì.

Sau giây lát sững người, Bạch Vũ bật cười:
“Vậy thì tôi chờ xem cô Nhất Nhất sẽ thể hiện thần uy ra sao!”

Tiện thể cũng nhân cơ hội này quan sát thực lực thật sự của Tô Nhất Nhất.

So với mấy màn “đối đầu lãnh đạo” trong phòng họp khi nãy, thì tình thế nguy cấp như một trận tang thi triều này mới thật sự là cơ hội để cô thể hiện bản lĩnh. Trong lòng Bạch Vũ bỗng dâng lên vài phần mong chờ.

Cùng lúc đó ở căn cứ:

Những quản lý cấp cao trong căn cứ đã lần lượt dùng các biện pháp khác, dưới sự hỗ trợ của một số dị năng giả, xác nhận lời Tô Nhất Nhất nói hoàn toàn là sự thật.

Tang thi triều đúng là đang kéo đến.

Không chỉ là một đợt nhỏ, mà số lượng còn rất đông.

Điều này khiến các lãnh đạo vừa thấy xui xẻo, vừa phải nhanh chóng triển khai các phương án đối phó. Không chỉ đội dị năng thuộc chính phủ, mà các tổ đội dị năng dân sự cũng lần lượt được điều động, tất cả đều chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến cùng, chờ lệnh xuất phát.

Một biến động lớn thế này, dân trong căn cứ sao có thể không hay biết?

Thậm chí có người đã tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, phòng khi không trụ được thì còn có thể mang theo ít vật dụng bỏ chạy.

Chỉ trong thời gian ngắn, cả căn cứ đã ngập tràn sự lo lắng, hoảng sợ. May mà nhờ có sự quản lý kiểm soát kịp thời, nên vẫn chưa dẫn đến hỗn loạn.

Mười phút trôi qua rất nhanh.

Tính từ lúc Tô Nhất Nhất rời phòng họp, đúng khoảng mười phút sau thì tang thi triều quả thật kéo đến. Âm thanh vang dội rền rĩ như thể trời long đất lở, khiến ai nghe thấy cũng phải run rẩy sợ hãi.

Dù các tổ đội dị năng đang khẩn cấp di chuyển đến cổng căn cứ, thì hiện tại vẫn chỉ có một bộ phận đến kịp, phần còn lại còn đang trên đường đến.

Chiến trường này tuyệt đối không thể để con cá nào lọt lưới vào trong căn cứ, nếu không sẽ gây ra thiệt hại rất lớn. Vì vậy, dưới sự quan sát của Tô Nhất Nhất, các tổ đội dị năng đã chủ động ra khỏi tường thành, cố gắng giữ chiến sự diễn ra bên ngoài, cách tường rào 1 khoản để bảo vệ cư dân trong căn cứ tránh bị ảnh hưởng.

Cuộc chiến rất nhanh đã chính thức bắt đầu.

So với số lượng tang thi đông như kiến, thì số dị năng giả quả thật quá ít.

Tuy nhiên, người thường cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất ở gần tường thành, các đội quân nhân xuất thân chính quy đã chuẩn bị súng máy sẵn sàng, phối hợp với dị năng giả tạo ra hỏa lực áp chế ở 1 mức độ nhất định.

Tiếng súng nổ dữ dội, tiếng hét khi dị năng giả tiêu diệt tang thi vang lên không dứt bên tai.

Chỉ trong chớp mắt, một bãi xác tang thi đã đổ xuống bên ngoài căn cứ.

Nhưng cũng vô ích. Cứ một đợt bị tiêu diệt, lại có thêm nhiều tang thi lại kéo đến. Chúng không biết mệt, không sợ đau, chỉ cần không bị chặt đầu hoặc đánh trúng giữa trán, thì cơ bản chẳng ảnh hưởng gì đến hành động. Chẳng mấy chốc, phe căn cứ bắt đầu rơi vào thế yếu.

Bạch Vũ sốt ruột hỏi:
“Nhất Nhất tiểu thư, cô vẫn chưa ra tay sao?”

Tô Nhất Nhất thật ra không phải là hoàn toàn không tham chiến. Trái lại, trong lúc dị năng giả và quân đội đang dùng hỏa lực để áp chế, nàng thỉnh thoảng vẫn đưa tay lên, những mũi băng nhọn cũng theo hướng ngón tay nàng mà phóng ra. 

Với ánh mắt sắc bén của Bạch Vũ, không khó để hắn nhận ra: mỗi lần Tô Nhất Nhất ra tay đều là lúc có người sắp bị thương chí mạng.

Mỗi lần nàng ra tay, đều tương đương với việc cứu sống một mạng người.

Tuy nhiên, điều này lại quá khác xa với những gì Bạch Vũ mong đợi.

“Ta muốn xem tình hình chiến lực tổng thể của căn cứ trước đã.” Tô Nhất Nhất cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình.

Việc nàng muốn chiếm lấy căn cứ không phải vì tham vọng cá nhân, mà là vì sự phát triển của toàn thể căn cứ, hay nói thẳng ra, là vì lợi ích chung của mọi người.

Dựa trên lập trường đó, nàng đương nhiên cần nắm rõ tình hình thực tế của căn cứ, trong đó bao gồm cả sức chiến đấu. Nàng không thể để bản thân chiếm giữ căn cứ rồi sau đó phải cáng đáng tất cả một mình. Nếu như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn một đám người ăn hại và bệnh tật và nàng tuyệt đối không muốn phí công vào chuyện vô nghĩa như thế.

Ngoài lý do đó, việc quan sát chiến lực của căn cứ còn liên quan đến một số kế hoạch sau này của nàng, và tạm thời nàng vẫn chưa cần nói rõ ràng.

Chỉ cần có nàng ở đây, dù tình huống nguy hiểm đến đâu, nàng cũng có thể đảm bảo không ai phải chết. Nói cho cùng, sự tự tin đó cũng đến từ năng lực mạnh mẽ mà nàng sở hữu.

Nếu bản thân nàng có đủ khả năng giải quyết, nhưng lại trơ mắt nhìn người khác chết đi, nàng có thể sẽ không thể tha thứ cho mình.

Hiện tại, dù căn cứ đang tạm thời rơi vào thế yếu, nhưng với việc đội ngũ dị năng mới vừa đến tăng viện, có thể chống đỡ được thêm một thời gian.

Sau khi Bạch Vũ đánh giá tình hình, hắn cũng không đứng nhìn nữa.

“Vậy ta xin phép đi trước một bước.” Là cao thủ số một của căn cứ, khi căn cứ gặp nạn, hắn đương nhiên phải góp phần cứu viện. Mặt khác, nhìn thấy bầy tang thi lộng hành ngay trước mắt mà bản thân không ra tay, quả thực khiến hắn khó chịu.

Đa số tang thi trong đợt tấn công này là tang thi cấp thấp và trung bình, chỉ khoảng 5% là tang thi cấp cao.

Bạch Vũ xông vào giữa bầy tang thi, nhưng không tấn công tang thi bình thường, mà dựa vào thân pháp linh hoạt, hắn nhắm thẳng vào những con có dị năng, khó đối phó.

Với sự gia nhập của hắn, áp lực của các dị năng giả khác giảm đi rõ rệt.

Những con tang thi mạnh đã bị Bạch Vũ phân ra xử lý, phần còn lại đã dễ đối phó hơn nhiều, vì vậy chẳng mấy chốc, thế trận bắt đầu nghiêng trở lại về phía con người.

Cảnh tượng này khiến nhiều người không khỏi xúc động. Những ai nhận ra Bạch Vũ thì càng thêm kính nể và ngưỡng mộ hắn, quả không hổ danh là cao thủ số một căn cứ! Thực lực của hắn vượt xa các dị năng giả khác. Dáng vẻ hắn nhẹ nhàng lao vào bầy tang thi như thần tướng giữa nhân gian, trở thành hình tượng anh hùng trong lòng vô số người.

Lãnh đạo căn cứ, người vẫn luôn theo dõi chiến trường từ xa, cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cảnh ấy.

Nhưng khi quay sang nhìn Tô Nhất Nhất, người vẫn luôn đứng cạnh Bạch Vũ nhưng lại chưa có ý định ra tay, thì không khỏi thất vọng. Không phải ngươi tự nhận là  người mạnh nhất sao? Không phải ngươi muốn một mình chiếm lấy quyền kiểm soát căn cứ sao? Vậy sao lúc then chốt thế này lại còn chưa chịu ra tay?

Chẳng lẽ chỉ giỏi ức hiếp người trong nhà?!

Ngay cả người xem trong phòng livestream lúc này cũng cảm thấy khó hiểu. Có quá nhiều người không hiểu nổi Tô Nhất Nhất đang nghĩ gì. Phần lớn các bình luận bay trên màn hình đều đang thúc giục nàng nhanh chóng hành động, bởi cảnh tượng trong video thực sự quá thảm khốc làm cho những người sống trong thời bình nhìn không nổi nữa.

Một cuộc tấn công quy mô lớn như thế này, đây là lần đầu tiên khán giả phòng livestream được chứng kiến trực diện.

Dù chỉ xem qua màn hình, cách xa cả một thế giới, nhiều người vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt, quá tàn nhẫn, quá đau lòng!

Nhưng Tô Nhất Nhất không đọc bình luận, cũng không phản hồi gì.

Cho đến khoảnh khắc đó thần sắc nàng đột nhiên thay đổi.

Đến rồi.

Tô Nhất Nhất lật tay phải, đẩy mạnh ra phía trước. Một lớp khiên phòng hộ phát sáng dần dần mở rộng, từ nhỏ đến lớn. Chỉ trong vài giây, lớp chắn ấy đã bao phủ toàn bộ căn cứ. Cảnh tượng đột ngột ấy khiến vô số ánh mắt đổ dồn vào nàng, tò mò không thôi. Khi lớp phòng hộ vừa trùm kín căn cứ, một tiếng huýt gió sắc nhọn vang lên.

Ngay sau tiếng huýt gió đó, sức tấn công của bầy tang thi bỗng tăng vọt. Cùng lúc đó, một đám tang thi cấp cao, mạnh mẽ hơn, dũng mãnh hơn, từ phía sau trào lên như sóng dữ.

Trận chiến vốn đang cân bằng lập tức nghiêng hẳn về phía tang thi.

Và chính lúc này Tô Nhất Nhất mới thật sự ra tay.

 

 

Hết Chương 46.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page