Chương 45
Vì sự xuất hiện bất ngờ của Tô Nhất Nhất khiến phần lớn mọi người trong phòng họp hoảng sợ, đặc biệt là cách cô ấy bước lên sân khấu lại kỳ lạ đến vậy.
Người lính canh giữ ở cửa phòng họp nghe thấy tiếng hét liền lập tức xông vào phòng, chưa cần ai nhắc, ánh mắt hắn đã lập tức khóa chặt vào Tô Nhất Nhất, chính cô cũng là người khiến cả căn phòng họp trở nên rối loạn. Lúc này, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Nhìn thấy lính canh tiến vào, có người lập tức ra lệnh:
“Bắt lấy cô ta cho ta!”
Ngay lập tức, vài dị năng giả liền lao thẳng về phía Tô Nhất Nhất.
Cảnh tượng cũng này nằm trong dự đoán của Tô Nhất Nhất. Cô không có ý định làm ai bị thương, cũng không muốn gây mâu thuẫn trực tiếp với tầng lớp lãnh đạo của căn cứ, dù sao cô cũng cần sự hợp tác của họ trong thời gian tới. Vì vậy, cô chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, vài luồng nước bỗng hóa thành những sợi dây thừng, nhanh chóng trói gọn những dị năng giả đang xông tới và ném họ sang một bên.
“Các vị không cần lo lắng, tôi không có ý gây thương tích cho ai. Vì vậy, tôi hy vọng mọi người cũng giữ bình tĩnh và lắng nghe tôi nói.”
Tô Nhất Nhất đưa tay phải lên, búng ngón tay một cái, tức thì trong phòng họp vang lên những tiếng sấm rền rĩ.
Lôi điện xoay một vòng quanh những người trong phòng, nhưng không ai bị thương, cho thấy khả năng khống chế sức mạnh của cô là vô cùng điêu luyện.
Tất cả đều là kết quả của những ngày luyện tập gian khổ gần đây.
Sau khi thể hiện sức mạnh và thái độ của mình, cô mỉm cười, hơi mang ý cảnh cáo:
“Nếu không, tôi cũng không dám chắc khi tay tôi run lên, sẽ vô ý lỡ làm ai đó bị thương đâu. Các vị hiểu ý tôi chứ?”
“Hiểu thì mời mọi người ngồi xuống trước đi.”
Rõ ràng là bị “ra oai phủ đầu” rồi. Nhưng những người có mặt ở đây đều là nhân vật cấp cao trong căn cứ – mà đã ngồi được vào vị trí đó thì không ai là kẻ ngốc. Ít nhất họ đều biết cách nhìn nhận tình hình và thời thế.
Nhìn thấy Tô Nhất Nhất thực sự không có ý định làm hại ai, mà những lính canh xông vào thì chỉ một đòn đã bị khống chế, không ít người lập tức nhận ra, dị năng của cô mạnh đến mức đáng sợ. Ngay cả cao thủ số một hiện tại của căn cứ, Bạch Vũ, e rằng cũng không phải đối thủ của cô!
Một người mạnh như vậy, nếu thật sự bị chọc giận thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Sau một hồi cân nhắc, phần lớn mọi người đều dần bình tĩnh lại, cho dù ít nhất là vẻ ngoài thì điều yên lặng và ngồi xuống.
Lúc này, có người chợt nhớ đến cao thủ số một, Bạch Vũ – liền không nhịn được liếc mắt nhìn về phía anh ta. Từ lúc dị năng giả xa lạ mặt xuất hiện đến giờ, ngoài mấy lính canh có động tĩnh và xông vào, thì Bạch Vũ vẫn ngồi yên tại chỗ như núi Thái Sơn, không hề có ý định ra tay.
Nếu nói Bạch Vũ cảm thấy sợ hãi thì hoàn toàn không hợp lý, ai quen anh ta cũng biết Bạch Vũ không phải kiểu người hèn nhát chịu trói trước kẻ mạnh hơn mình. Trừ phi, anh ta biết người này, hoặc có quan hệ gì đó với cô ấy.
Nghĩ đến đây, nhìn lại vẻ mặt hăng hái, như thể sắp được ra tay thử sức của Bạch Vũ, không ít người quen biết nhìn anh ta chỉ biết cạn lời.
Còn về Khổng Phú Trạch, một trong những người quản lý chủ chốt của căn cứ thì đã lập tức trao đổi ánh mắt với Tần Ninh, như thể đã ngầm hiểu nhau.
Trước khi mạt thế diễn ra, Khổng Phú Trạch từng là một quan chức cấp cao, lại còn là người từng lập nhiều chiến công. Sau khi thế giới thay đổi, ông tất nhiên trở thành trụ cột của căn cứ. Tuy nhiên, thế giới sau mạt thế rất khác, nhiều kế hoạch và chính sách của ông cũng chưa chắc có thể thực hiện như trước.
Có thể sẽ có người căm ghét và cảnh giác với sự xuất hiện của Tô Nhất Nhất, nhưng sau khi suy xét cẩn trọng, ông lại cảm thấy, có lẽ đây là một cơ hội.
Một cơ hội tốt, có thể đưa căn cứ Bình An bước vào một thời kỳ phát triển hoàn toàn mới.
Vì vậy, Khổng Phú Trạch tỏ ra khá thân thiện với Tô Nhất Nhất, thậm chí còn chủ động dọn ghế mời cô ngồi.
“Vị nữ sĩ này, nếu cô có điều gì muốn nói thì cứ ngồi xuống, chậm rãi trình bày. Chúng tôi đều sẽ lắng nghe.”
Tô Nhất Nhất đảo mắt nhìn khắp căn phòng họp, bình tĩnh ngồi xuống.
Sức mạnh lớn mạnh đã cho cô đủ sự tự tin. Nếu là trước đây, cô chắc chắn không thể có được khí thế như vậy. Nhưng sau khi trải qua bao gian nan, rèn luyện trong thế giới mạt thế này, cô đã hoàn toàn thay đổi, không còn là con người cũ nữa.
Dù bây giờ phải đối mặt với nhiều người như vậy, tâm trạng cô cũng không có gì dao động.
“Vậy để tôi tự giới thiệu trước. Tôi là Tô Nhất Nhất. Mục đích tôi đến đây rất đơn giản, tôi muốn trở thành người nắm quyền ở căn cứ này. Từ nay về sau, phương hướng phát triển của căn cứ, các người cần phải phối hợp cùng tôi. Nếu có ý kiến …. ”
“Láo xược!” – Một người trong phòng không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng dậy, chỉ tay giận dữ quát lớn:
“Cô nghĩ cô là ai? Cô lấy tư cách gì mà ngồi đây nói năng ngông cuồng như vậy? Cô tưởng cô có sức mạnh thì muốn làm gì cũng được sao?”
“Bạch Vũ! Anh định đứng nhìn cô ta làm loạn ở đây à? Mau bắt lấy cô ta cho tôi!”
Căn phòng họp lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng quát giận dữ của người vừa đứng dậy vang vọng khắp phòng.
Bị chửi thẳng mặt, Tô Nhất Nhất vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào. Còn người bị gọi tên, Bạch Vũ, thì chỉ nhún vai, vẻ vô tội đáp:
“Gọi tôi làm gì? Tôi đâu phải đối thủ của Tô tiểu thư. Với lại, trong mạt thế này, thực lực là trên hết. Tô tiểu thư có thực lực đủ mạnh, thì đương nhiên cô ấy có quyền lên tiếng. Đó chẳng phải là lẽ thường sao? Nổi giận làm gì cho mệt?”
Nói thật, sức mạnh mà Tô Nhất Nhất vừa thể hiện khiến Bạch Vũ cũng phải giật mình.
Vừa rồi, anh thấy cô hóa toàn thân thành nguyên tố, xuất hiện với nguyên tố nước làm môi giới, khiến đồng tử anh co lại, tim đập thình thịch, thậm chí còn nghi ngờ bản thân có hoa mắt hay không.
Đạt tới trình độ nguyên tố hóa như vậy, Tô Nhất Nhất không biết năng lực phải mạnh tới mức nào mới làm được.
Bản thân anh hiện tại đã gần đạt đến cấp 4, một mốc gần như giới hạn của dị năng giả, vậy mà vẫn cảm thấy còn lâu mới đạt tới được cảnh giới ấy.
Thông thường, mỗi dị năng giả khi muốn tăng thực lực đều phải trải qua quá trình rèn luyện gian khổ. Nhưng quá trình đó đối với Tô Nhất Nhất dường như hoàn toàn không tồn tại.
Không biết từ khi quen biết tới giờ, anh đã chứng kiến cô sở hữu không biết bao nhiêu loại dị năng?
Ban đầu là dị năng không gian, sau đó trong lúc tổ đội cô đã dùng đến khả năng “thuấn di” (dịch chuyển tức thời). Giờ đây, cô lại có thể điều khiển thủy hệ và lôi hệ, và cũng không ai biết được cô còn giấu bao nhiêu năng lực khác chưa đem ra?
Cô như có vô số quân át chủ bài, không rõ đâu là giới hạn cuối cùng.
Đối mặt với một đối thủ như vậy, dù tự tin cỡ nào, Bạch Vũ cũng không thể chắc chắn mình có thể thắng.
Huống hồ, với sự hiểu biết của anh về Tô Nhất Nhất, nếu không có tuyệt đối tự tin, cô chắc chắn sẽ không đường đột xuất hiện như thế này. Vì vậy, xét từ góc độ nào đó thì anh cũng không có lý do gì để ra tay với cô cả!
Những lời của Bạch Vũ khiến người vừa định làm khó cô tức đến run người, còn chưa kịp phản ứng thì
Bang!
Một tiếng nổ đột ngột vang lên, tiếp theo là tiếng sấm chớp rền vang.
Ngay sau đó, người vừa rồi còn đang lớn tiếng chỉ trích Tô Nhất Nhất bỗng miệng phun khói đen, ngã gục xuống đất bất tỉnh nhân sự. Tình huống bất ngờ này khiến cả phòng họp sững sờ, đến cả Khổng Phú Trạch cũng không khỏi kinh ngạc.
Dù rằng người kia thường xuyên đối đầu, gây rắc rối cho mình, nhưng nhìn tận mắt thấy hắn gục xuống như vậy vẫn khiến anh cảm thấy rợn người. Khổng Phú Trạch nhìn sang Tô Nhất Nhất, dè dặt lên tiếng:
“Nhất Nhất tiểu thư…”
“Yên tâm,” Tô Nhất Nhất hờ hững nhướng mí mắt. “Người không chết, tôi chỉ không thích bị cắt ngang khi đang nói chuyện thôi.”
Chỉ vậy mà đã ra tay làm người ta bất tỉnh?
Mọi người nhìn đồng sự vừa đổ rạp xuống, đầu còn đang bốc khói đen, rồi lại nhìn sang Tô Nhất Nhất, người trông như chẳng hề làm gì, trong lòng không khỏi hoảng hốt: Chẳng lẽ cô ta là ác quỷ?
Phòng livestream cũng bùng nổ.
【Thật hay giả vậy? Chủ kênh bá đạo dữ quá!】
【Chỉ vì bị ngắt lời mà ra tay tàn nhẫn như thế, có hơi quá không vậy?】
【Chủ kênh đã nói người không sao, mà hôm nay cô ấy cũng đến là để tranh quyền, đương nhiên phải thể hiện khí thế mạnh mẽ. Cô ấy có thực lực mạnh như vậy, mà mềm mỏng thì sẽ bị xem thường thôi. Tôi ủng hộ chủ kênh. Với lại, tôi tin cô ấy không phải người hành động tùy tiện.】
【Không ai tò mò lúc nãy chủ kênh làm sao có thể hóa thành nước sao? Thật quá thần kỳ rồi!】
【Đỉnh thật đấy, chỉ cần một tiếng vang đã kiểm soát được cục diện, rốt cuộc cô ấy làm thế nào vậy? Làm ơn dạy tôi với, tôi cũng muốn học.】
【Tôi muốn biết dị năng của chủ kênh đã đạt cấp mấy rồi. Thật sự quá mạnh!】
Với màn thể hiện vừa rồi của Tô Nhất Nhất, không ít người trong lòng buộc phải thay đổi cách nhìn và thái độ đối với cô.
Một người có thể nói ra là làm liền, không phải dạng người dễ đối phó. Mà “con chim đầu đàn” vừa lên tiếng đã bị hạ gục, khiến phần còn lại đột nhiên trở nên vô cùng dè dặt.
“Tôi xin phép tiếp tục.” Tô Nhất Nhất hài lòng với hiệu quả răn đe vừa rồi. Đây là kết quả sau khi cô suy tính kỹ lưỡng. Mục tiêu của cô cần được hoàn thành một cách nhanh chóng, nên cô không ngại dùng thủ đoạn đặc biệt.
Nói đơn giản: dùng thực lực để trấn áp, thái độ phải cứng rắn. Cô không quan tâm người khác nghĩ gì trong lòng, nhưng trên mặt họ bắt buộc phải nghe theo cô.
Cô không có thời gian đi thuyết phục từng người, càng không có ý định chờ đợi từng cấp lãnh đạo căn cứ lần lượt chấp nhận mình.
Lãng phí càng nhiều thời gian, người dân bình thường sẽ càng chịu khổ, thậm chí có thể hy sinh thêm rất nhiều sinh mạng. Đến khi cô đạt được mục tiêu, ai hiểu được thì tốt, ai không hiểu thì cô cũng chẳng cần họ hiểu.
“Tiếp theo, nếu ai có ý kiến hoặc kiến nghị gì thì cứ nêu ra. Nếu hợp lý, có lợi cho sự phát triển căn cứ, tôi sẽ tiếp thu. Nhưng nếu chỉ là những lời nói sáo rỗng, hay cố tình tạo bè phái để mưu cầu lợi ích cá nhân, thì đừng mở miệng. Bởi vì nếu các người nói ra, có thể sẽ không thích hậu quả mà tôi đem lại.”
“Dĩ nhiên, tôi biết cũng có người đang hoài nghi liệu tôi có khả năng điều hành và phát triển căn cứ này hay không. Không sao. Tôi sẽ khiến các người tin tưởng tôi.”
“Trước hết, hãy nói đến thực lực. Tôi tin mọi người ở đây đều đang tò mò và thắc mắc về cấp độ dị năng của tôi…”
Đây chính là chủ đề mà tất cả đều quan tâm. Trong thời kỳ mạt thế, sức mạnh chính là quyền lực, là tiếng nói. Đây là thực tế tàn khốc mà ai cũng phải chấp nhận. Việc Tô Nhất Nhất có thể ngồi đây phát biểu là nhờ vào sức mạnh khiến người khác không thể dò được giới hạn.
Vì vậy khi cô nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người đều lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô.
Tô Nhất Nhất cũng không ngạc nhiên trước phản ứng ấy.
Thế nhưng, khi cô chuẩn bị nói tiếp, sắc mặt bỗng nghiêm lại. Cô đứng lên, tay phải giơ lên ra hiệu dừng lại.
“Khoan đã, mấy chuyện này nói sau. Sắp có bầy tang thi tấn công. Mọi người hãy mau nghĩ cách trấn an dân chúng trước.”
Vừa nói, Tô Nhất Nhất vừa mở hệ thống bản đồ.
Bản đồ này cho phép cô quan sát mọi hoạt động của người và tang thi trong phạm vi nhất định. Do căn cứ vốn rất an toàn, còn thực lực của cô đủ mạnh, nên bình thường cô không cần mở bản đồ ra kiểm tra.
Chính vì vậy, lần này bầy tang thi xuất hiện cũng nằm ngoài dự tính của cô.
Chỉ nhờ cảm giác mơ hồ vừa rồi, cô mới nhận ra điều bất thường, cũng là nhờ thực lực vượt trội mà phát hiện được.
Khi mở bản đồ ra, cô nhanh chóng tính toán khoảng cách và thời gian di chuyển, rồi lập tức đưa ra kết luận:
“Còn khoảng mười phút, các người chỉ có mười phút để chuẩn bị. Tầm mười phút sau, bầy tang thi sẽ đến nơi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận