Chương 44:
Sau khi kết thúc thời gian tổ đội cùng Tô Nhất Nhất và quay lại căn cứ, Bạch Vũ cảm thấy hơi chán.
Ra ngoài nửa tháng, suốt ngày đối mặt với nguy hiểm và kích thích, tâm trạng của anh đã bị “hoang dã hóa”. Giờ đột nhiên trở lại cuộc sống bình yên thường ngày, lúc đầu thì còn chịu được, nhưng nếu kéo dài, anh biết chắc mình sẽ không thể ngồi yên nữa.
Vì thế, trong lòng anh thực ra vẫn rất mong được cùng Tô Nhất Nhất ra ngoài lần nữa.
Nhưng nghĩ lại việc Tô Nhất Nhất đến tìm anh để lấy thông tin, cùng những gì anh biết về cô qua lần tổ đội vừa rồi Bạch Vũ cũng tự hiểu rằng: có thể sẽ không bao giờ còn cơ hội đi cùng cô ấy thêm một lần nào nữa.
Dù vậy cũng không sao.
Lúc này đây, điều anh mong chờ hơn chính là được thấy Tô Nhất Nhất “ra tay làm việc”.
Đúng vậy là hành động lớn dự định của cô.
Bạch Vũ tin rằng, việc Tô Nhất Nhất thu thập nhiều thông tin như vậy tuyệt đối không phải để chơi, nên từ lúc trở về căn cứ, anh vẫn luôn âm thầm chú ý đến mọi động tĩnh của cô, chỉ mong được tận mắt chứng kiến cô hành động.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, Tô Nhất Nhất hoàn toàn không có động tĩnh gì, thậm chí còn chưa từng bước ra khỏi cửa phòng.
Bạch Vũ bắt đầu cảm thấy dần mất kiên nhẫn.
Anh đang suy tính có nên chủ động tới thăm cô một chút hay không. Dù gì thì cũng đã hợp tác suốt nửa tháng, coi như đã quen biết, đến thăm hỏi bạn bè có gì là kỳ lạ đâu, đúng không?
Nhưng chưa kịp hành động, Tô Nhất Nhất đã chủ động tìm đến.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Vũ lập tức sáng cả mắt, nhưng đồng thời trong lòng cũng không khỏi nghiêm túc trở lại.
Bởi vì chỉ mới ba ngày không gặp, sự thay đổi trên người Tô Nhất Nhất rõ ràng đến mức khiến người ta không thể không chú ý. Lúc chia tay lần trước, trên người cô vẫn còn mang theo khí thế sắc bén chưa thu lại được như một kiểu sát khí khó giấu. Nhưng bây giờ, mọi sắc bén dường như đã biến mất hoàn toàn.
Thế nhưng, Bạch Vũ lại rõ ràng cảm nhận được, cô không hề yếu đi. Ngược lại, toàn thân cô toát ra một loại khí chất thâm sâu nội liễm, như thể trước khi bùng nổ là sự tĩnh lặng chết chóc. Khi đối mặt, anh thậm chí còn cảm thấy rợn người.
Sự thay đổi này khiến Bạch Vũ càng thêm hứng thú.
Anh nhanh chóng thu lại biểu cảm nghiêm túc, quay về dáng vẻ đùa giỡn thường ngày, nhiệt tình đứng dậy đón tiếp: “ Để Tiểu thư Nhất Nhất đích thân đến đây, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này! Mau mau, vào đi, vào đi!”
Đối với cái kiểu nhiệt tình thái quá này, Tô Nhất Nhất chỉ biết cạn lời.
Nếu không phải vì đã hiểu rõ tính cách của hắn, có khi cô còn tưởng anh ta là người thật sự thân thiện và nhiệt tình. Nhưng thực tế, tất cả chỉ là kiểu người thích đùa cợt mà thôi.
Nếu trong căn cứ này không có ai hiểu rõ tình hình như Bạch Vũ, và anh ta cũng chẳng ngại vấn đề lập trường, thì cô đã chẳng muốn tới tìm làm gì.
Biết rõ tính hắn rồi, nên Tô Nhất Nhất không vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến tìm anh là muốn hỏi, các cuộc họp cấp cao trong căn cứ thường được tổ chức như thế nào? Những cuộc họp mà tất cả lãnh đạo cấp cao đều tham gia ấy. Gần đây nhất là khi nào? Thời gian cụ thể càng tốt.”
Thực ra, những con ong do thám mà cô thả ra trước đó đã thu thập được không ít thông tin quan trọng. Nhưng để đảm bảo chắc chắn tuyệt đối, cô vẫn muốn xác minh lại lần cuối với Bạch Vũ. Dù sao thì, việc cô sắp làm không thể có bất kỳ sai sót nào.
Ngay khi Tô Nhất Nhất nói ra những lời đó, phòng livestream lập tức bùng nổ.
【 Trời ơi, chủ phòng chơi quá thẳng luôn! Đây là thật sự sắp hành động rồi sao?! 】
Chủ phòng định thật sự dựa vào một mình mình tung hoành sao? Không tìm đồng minh hay gì cả à?】
【Chủ bá dạo gần đây chẳng phải đang bế quan tăng sức mạnh sao, không biết đã đạt đến trình độ nào rồi. Nhưng nhìn sự tự tin của chủ bá hiện tại, chẳng lẽ thật sự chỉ bằng một mình có thể chiếm trọn cả căn cứ? Nếu vậy thì mạnh đến mức nào cơ chứ? Đang mong chờ phát sốt cả lên đây này.】
【Đây chính là tận thế sao? Sức mạnh chính là chân lý? Sau này chỗ chúng ta có khi cũng biến thành như vậy không mọi người. Những người có dị năng thì không nói làm gì, còn người bình thường thì sống thế nào đây? Nghĩ thôi đã thấy chẳng có tương lai gì cả.】
【Có thể đừng tiêu cực như vậy được không? Bây giờ chúng ta cũng đã chuẩn bị khá nhiều thứ cho tận thế rồi mà. Với lại chủ phòng cũng đang luôn cố gắng giúp đỡ chúng ta. Tôi thấy chúng ta đã may mắn lắm rồi. Ít nhất trong phòng livestream này đừng lan truyền mấy cảm xúc tiêu cực đó nữa được không?】
【Đúng rồi đó! Bây giờ điều quan trọng là chờ xem chủ bá bùng nổ thần uy thế nào! Ai không muốn xem thì mời ra ngoài!】
Lúc này, ánh mắt Bạch Vũ càng thêm sáng rực. Anh ta dựa người ngồi thoải mái trên ghế sofa, tay phải khẽ vuốt cằm, không hỏi Tô Nhất Nhất tại sao lại quan tâm đến mấy chuyện này, mà trực tiếp trả lời ngay: “Coi như cô tìm đúng người rồi đấy, chuyện này thì tôi vừa hay lại biết rất rõ.”
Anh ta không chút do dự, cứ như thể tin tức không đáng tiền vậy, tuôn ra ào ào. “Dạo gần đây, bên cấp cao của căn cứ đang tranh cãi kịch liệt quanh vấn đề có nên mở kho lương thực phân phát hay không. Có người cho rằng lương thực phải tích trữ, muốn có đồ ăn thì cư dân phải trả giá xứng đáng, nếu không dễ sinh ra thói ỷ lại, nuôi lớn một đám người lười biếng chỉ biết ăn bám.”
“Nhưng cũng có người phản đối, cho rằng phải phát đồ ăn trước, đảm bảo dân chúng sống sót cái đã. Nếu để họ chết đói, sau này dân số sẽ càng lúc càng ít, ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Ngoài ra còn có quan điểm thực tế hơn — nên giảm điều kiện để nhận lương thực, đặc biệt là cho người bình thường. Vì năng lực họ có hạn, nên cần hỗ trợ nhiều hơn. Cũng có người đề xuất phải tăng phúc lợi cho người mới sinh con, nếu không sẽ chẳng ai dám sinh, và về lâu dài dân số cũng không tăng lên được.”
“Tóm lại là xoay quanh mấy vấn đề đó, cuộc tranh luận đã kéo dài khá lâu rồi. Còn hai ngày nữa thôi, tức là sáng ngày kia, khoảng 8 giờ sáng, sẽ tổ chức một cuộc họp toàn thể cấp cao. Cuộc họp này sẽ bỏ phiếu lấy ý kiến, quyết định theo nguyên tắc ‘thiểu số phục tùng đa số’. Có thể nói, đây là sự kiện chính trị quan trọng nhất trong căn cứ hiện nay.”
Tô Nhất Nhất ghi nhớ mốc thời gian cụ thể: sáng ngày kia, 8 giờ.
Quá gần rồi!
Ngoài thông tin đó, cô còn liếc nhìn Bạch Vũ một cái, trong lòng nổi lên một tia tò mò.
Tên này rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể trà trộn giữa tầng lớp cấp cao của căn cứ như vậy?
Nếu không có địa vị, sao anh ta lại biết được nhiều thông tin mật đến thế?
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị cô dẹp sang một bên, bởi vì so với sự tò mò thì việc cô sắp làm còn quan trọng hơn nhiều.
“Cảm ơn anh vì thông tin,” – Tô Nhất Nhất mỉm cười, rất hài lòng với câu trả lời, giọng điệu cũng thân thiện hơn hẳn.
“Nếu sau này anh cần gì, hoặc có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi. Coi như tôi nợ anh một lần.”
“Ồ…” Bạch Vũ lại không hành xử theo lẽ thường
“Vậy thì khỏi cần ‘sau này’ gì cả, chi bằng ngay bây giờ đi. Tôi cũng chẳng cần hồi báo gì to tát, chỉ cần cô trả lời cho ta một câu hỏi là được rồi.”
Tô Nhất Nhất: “…”
Thật sự là muốn “đòi thù lao ngay tại chỗ” đây mà!
Nhưng cô cũng đã quá quen với kiểu tính cách của Bạch Vũ, mà lại là do cô chủ động đề cập đến chuyện nợ ân tình, nên giờ đương nhiên sẽ không thấy khó chịu gì. Cô gật đầu: “Được, anh hỏi đi.”
Bạch Vũ không khách sáo gì, hỏi thẳng luôn: “Cô trước đó hỏi tôi xin nhiều tư liệu như thế, hôm nay lại hỏi thời gian tổ chức cấp cao họp gần nhất. Vậy có phải là cô đang định hành động vào sáng ngày kia đúng không?”
Tô Nhất Nhất hơi suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ nói thẳng. Tôi định trở thành người nắm quyền tại căn cứ này. Sau đó kể từ nay về sau, phương hướng phát triển của căn cứ phải đi theo sự chỉ huy của tôi, không được phép có tiếng nói thứ hai. Sáng ngày kia chính là thời điểm tôi ra tay.”
Bạch Vũ: “!!!”
Mặc dù đã đoán rằng Tô Nhất Nhất chắc chắn sẽ làm chuyện lớn, nhưng không ngờ lại là lớn đến mức này!
Sau khi hoàn hồn lại, anh ta bật cười ha hả.
Nhiều người từng nói Bạch Vũ ngông cuồng, không để ý đến kỷ luật, ngông nghênh ngạo mạn, nhưng nếu họ được gặp Tô Nhất Nhất, chắc chắn sẽ biết thế nào mới gọi là ngông cuồng thật sự.
Nếu trước đây, Bạch Vũ chỉ thấy Tô Nhất Nhất là kiểu người thú vị, có chút hiếu kỳ, thì giờ phút này, anh ta đã thực sự nghiêm túc nhìn nhận con người cô.
Dù Tô Nhất Nhất vì lý do gì muốn nắm quyền, nhưng chỉ riêng cái gan dám nghĩ – dám nói – dám làm như vậy, đã khiến cô trở nên vô cùng đáng nể. Cái sự “điên cuồng trong xương cốt” này, thậm chí còn vượt xa cả Bạch Vũ.
Tô Nhất Nhất thì chẳng hề quan tâm Bạch Vũ nghĩ gì, dù là cảm thấy cô không biết tự lượng sức, hay thấy thú vị. Chỉ cần cô đã kiên định mục tiêu của mình , cô sẽ không bận tâm đến ánh nhìn của người khác. Dù Bạch Vũ có lập tức quay đi mật báo cho cấp trên của căn cứ, cô cũng chẳng quan tâm.
Không biết có phải nhận ra điều đó hay không, sau khi cười xong, Bạch Vũ vẫn giữ vẻ mặt đầy cổ vũ, nhìn cô: “Tiểu thư Nhất Nhất, tôi không nói gì nhiều. Chúc cô hành động thành công. Nếu cô thật sự làm được, đến lúc đó tôi sẽ tặng cô một món quà lớn.”
Quà?
Tô Nhất Nhất cũng không truy hỏi: “Vậy tôi đây cảm ơn anh trước.”
Mục đích đã đạt được, cô cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Bạch Vũ nhìn theo bóng lưng cô, không nhịn được mà bật cười lần nữa.
“Thú vị thật đấy, đúng là quá thú vị rồi. Cuộc họp ngày kia vốn tôi định không tham dự nhưng giờ thì không đi không được rồi. Nhất định phải có mặt tận nơi mới được.”
Trong phòng họp lớn.
Những người tham dự cuộc họp hôm nay đều là nhân vật cấp cao trong căn cứ, ít nhất cũng là người có tiếng nói trong một lĩnh vực nào đó.
Phòng họp được bố trí dạng bàn tròn, người chủ trì cuộc họp sẽ ngồi ở vị trí trung tâm, để mọi người đều có thể nhìn rõ và nghe rõ.
Bạch Vũ – người hiếm khi tham gia các cuộc họp chính thức – hôm nay lại đến rất sớm, khiến nhiều người phải ngạc nhiên. Tuy nhiên, mọi người vẫn giữ thái độ thân thiện chào hỏi anh ta.
Dù gì thì Bạch Vũ cũng là cao thủ số một của căn cứ, bất kể là ai cũng muốn giữ quan hệ tốt với anh. Dù không thân, cũng không thể đắc tội.
Thế nên địa vị của Bạch Vũ trong căn cứ rất đặc biệt, không ai dám tỏ thái độ thù địch công khai với anh, ngay cả khi anh chưa tỏ rõ đứng về phe nào.
Bạch Vũ chẳng bận tâm người khác nghĩ gì, chỉ háo hức nhìn về phía cửa ra vào, trong lòng thầm đoán xem Tô Nhất Nhất sẽ xuất hiện bằng cách nào. [“Không biết cô ấy sẽ lén lút tránh hệ thống an ninh để vào, hay là đường đường chính chính đột phá xông thẳng vào?“]
Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy kích thích vô cùng!
Nhưng đồng hồ đã gần điểm 8 giờ, mọi người đều đã có mặt đầy đủ, mà vẫn chưa thấy Tô Nhất Nhất xuất hiện, khiến Bạch Vũ bắt đầu hơi sốt ruột.
“Sao còn chưa đến? Hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Ngay lúc người chủ trì mở miệng: “ Nếu mọi người đã đến đông đủ vậy thì hội nghị hôm nay chính thức…”
Câu nói còn chưa dứt, thì ngay bên cạnh ông ta đột nhiên phun ra một luồng nước lớn, nước tuôn ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình bóng của một người.
Người đó không ai khác chính là: Tô Nhất Nhất.
Ánh mắt Bạch Vũ lập tức dán chặt vào cô, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Anh ta đã tưởng tượng đủ kiểu xuất hiện, nhưng hoàn toàn không ngờ Tô Nhất Nhất lại “ra sân” theo cách này.
“Quá… quá… quá kích thích rồi!”
So với Bạch Vũ đã có chuẩn bị tâm lý, những người khác thì hoàn toàn sững sờ.
Bầu không khí cả phòng họp lập tức căng như dây đàn.
Khi mọi người hoàn hồn, đồng loạt đẩy ghế đứng bật dậy, cả phòng họp loạn cả lên. Có người còn lớn tiếng hét:
“Cô là ai?! Vào đây bằng cách nào?! Bảo vệ đâu rồi?! Ai cho cô vào?!”
You cannot copy content of this page
Bình luận