Tôi Mở Livestream Ở Mạt Thế

Chương 28

Chương trước

Chương sau

Dưới sự kiểm soát của Tô Nhất Nhất, hành lang vốn ồn ào nhanh chóng trở lại yên tĩnh. Những người khác lần lượt trở về nhà mình, chỉ còn lại gia đình Tạ Đào, Cung Nhu và Giả Triết—người vẫn còn nằm trên mặt đất.
Những người bị Tô Nhất Nhất hạ gục đều được người thân dìu về, nhưng Giả Triết sống một mình, chẳng ai giúp đỡ.
Lúc trước hắn cao ngạo bao nhiêu, thì bây giờ lại thê thảm bấy nhiêu.
Tạ Đào từ đầu đến cuối đều cảm thấy như đang mơ. Khi thấy Tô Nhất Nhất ra tay hạ gục mấy người, nhưng lại “tha” cho mình, anh đã sững sờ. Giờ đây, những kẻ gây rối đã biến mất, tiếng ồn ào cũng không còn, chỉ còn lại tiếng khóc của con trai anh.
Anh ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn.
Vừa hoàn hồn, việc đầu tiên anh muốn làm là chạy đến chỗ con, nhưng rồi lại nhớ đến Tô Nhất Nhất—người đã giúp đỡ gia đình mình.
Đúng vậy, bất kể cô ra tay vì lý do gì, nhưng đã đứng ra giúp đỡ, thì cô chính là ân nhân của anh. Tuy nhiên, lời cam đoan ban nãy của Tô Nhất Nhất rằng cô sẽ khiến con anh im lặng khiến anh có chút bất an.
Nhìn cô ra tay mạnh mẽ, dứt khoát như vậy, chẳng lẽ cũng định làm điều tương tự với con anh sao?
Không thể nào! Dù là ân nhân cũng không được phép làm vậy!
Dù trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng khi những người không liên quan đã rời đi, Tạ Đào cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bước lên đứng trước mặt Tô Nhất Nhất:
“Tôi là Tạ Đào. Vừa rồi cảm ơn cô đã giúp đỡ. Tôi nên xưng hô với cô thế nào?”
“Tôi là Tô Nhất Nhất, hôm qua mới chuyển đến.” Cô đáp ngắn gọn, ánh mắt lập tức hướng về phía nhà của Tạ Đào.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tạ Đào chợt cảm thấy căng thẳng.
Khi mọi người đã về nghỉ ngơi, chỉ còn lại mình, Cung Nhu quyết định bước tới. Ai cũng có thể thấy Tạ Đào và Tô Nhất Nhất không quen biết gì nhau, nhưng cô thì đã từng tiếp xúc với cả hai, dù không sâu sắc nhưng vẫn có chút liên hệ.
“Nhất Nhất, vừa rồi cậu thực sự rất oai phong, mình bội phục cậu đấy.” Cô lên tiếng khen trước, rồi lập tức chuyển chủ đề. “Nhưng cậu vừa mới chuyển đến, lập tức đắc tội nhiều người như vậy có ổn không? Lỡ như có kẻ ghi hận trong lòng, sau này tìm cách gây khó dễ cho cậu thì sao?”
Câu này không chỉ là lời nhắc nhở dành cho Tô Nhất Nhất, mà còn ngầm nói cho Tạ Đào hiểu rằng cô đã phải trả giá để đứng ra giải quyết chuyện này.
Dù mạnh mẽ đến đâu, con người vẫn có lúc sơ suất. Huống hồ, kẻ tiểu nhân vốn khó lường.
Trong khu này có hai mươi hộ gia đình, không thể nào không có kẻ tiểu nhân trong đó.
Như Giả Triết—người vẫn còn nằm dưới đất kia—chính là ví dụ điển hình.
Tô Nhất Nhất không chỉ EQ cao mà còn rất nhạy bén, lập tức nhận ra Cung Nhu đang lo lắng cho mình. Cô mỉm cười:
“Không sao đâu. Có đủ thực lực mạnh mẽ thì có thể giải quyết 99% vấn đề. Còn lại 1%, chỉ cần chú ý một chút là được.”
Sự tự tin này, trước đây cô chưa từng có.
Nhưng sau nửa năm rèn luyện trong không gian huấn luyện, cô đã thay đổi rất nhiều.
Và quan trọng nhất, chính là sức mạnh tuyệt đối đã giúp cô có được sự tự tin đó.
Sự tự tin này hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến Cung Nhu và Tạ Đào. Dù chưa thực sự hiểu rõ về Tô Nhất Nhất, nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được cô không hề nói suông. Điều này khiến Cung Nhu vừa khâm phục, vừa có chút ngưỡng mộ.
Cô không thể nào có được sự tự tin như Tô Nhất Nhất.
“Được rồi, tạm gác chuyện này qua một bên.” Không đợi Cung Nhu hay Tạ Đào lên tiếng, Tô Nhất Nhất đã nhìn về phía Tạ Đào, chuyển chủ đề: “Tôi có thể vào nhà anh xem đứa nhỏ không? Còn nữa, con anh khóc suốt là do trẻ sơ sinh nào cũng thế, hay thực sự có chỗ nào không ổn?”
Dựa vào thái độ thân thiện của Tô Nhất Nhất, cộng thêm việc cô vừa giúp đỡ một ân tình lớn, Tạ Đào đương nhiên không tiện từ chối.
Anh dẫn Tô Nhất Nhất và Cung Nhu vào nhà. Lúc này, đứa nhỏ vẫn đang khóc to, khiến anh vừa đau lòng vừa bất lực, liền giải thích: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là do con ăn uống không tốt?”
Vợ của Tạ Đào, Trương Mân, vẫn đang ôm con trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Bên cạnh cô, mẹ chồng – bà Tạ – cũng đang giúp một tay.
Tạ Hân ngồi một bên, không biết phải làm gì, trông có vẻ luống cuống.
Khi Tạ Đào dẫn Tô Nhất Nhất và Cung Nhu vào, ba người trong nhà đều nhìn về phía họ, đặc biệt là Tô Nhất Nhất.
Mỗi người theo cách khác nhau bày tỏ lòng cảm kích với cô. Sau đó, Trương Mân cẩn thận giải thích: “Ban đầu là do tã ướt làm bé khó chịu. Tôi đã thay tã, bé yên một lúc, nhưng không bao lâu lại khóc. Tôi thử cho bé ăn một chút, nhưng vẫn không có tác dụng. Thật sự tôi không còn cách nào cả… Chủ yếu là do thời tiết quá nóng, ngay cả người lớn còn chịu không nổi, huống chi là trẻ con.”
Lần đầu làm mẹ, cũng là lần đầu chăm con, lúc nói đến đây, Trương Mân gần như sắp khóc.
Đứa bé khóc mãi không ngừng, chẳng lẽ trong lòng cô không khó chịu, không sốt ruột sao?
Nhưng dù có dỗ thế nào cũng không được, nhất là khi tiếng khóc lại vang lên giữa đêm khuya, không chỉ đánh thức mọi người xung quanh mà còn khiến hàng xóm bực bội với gia đình cô. Cuối cùng, chồng cô còn bị người ta vây đánh, áp lực tinh thần càng lúc càng lớn.
Tô Nhất Nhất nhíu mày. Ngay cả mẹ đứa trẻ cũng không có cách nào, huống hồ cô chưa từng nuôi con, tự nhiên càng không hiểu được nhiều.
Nghĩ đến việc cả hai vợ chồng đều nhắc đến chuyện ăn uống, cô hỏi thêm: “Vậy hai người cho bé ăn gì?”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tạ Đào lập tức lộ rõ vẻ áy náy.
Người trả lời là bà Tạ, giọng nói đầy lo lắng: “Chỉ có chút cháo loãng thôi. Hiện tại, bên ngoài càng ngày càng khó tìm vật tư, trong căn cứ cũng có hạn, ngay cả người lớn còn ăn không đủ no, huống chi là trẻ sơ sinh. Trước mạt thế, sữa bột có thể dễ dàng mua được, nhưng bây giờ căn bản là không thấy đâu, dù có tiền cũng không mua nổi.”
Tạ Đào mím môi. Trước khi con chào đời, anh đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Không chỉ sữa bột, ngay cả thực phẩm khác dành cho trẻ sơ sinh cũng không kiếm được. Anh đã làm hết sức, nhưng vẫn chẳng thể lo cho con đầy đủ.
Là người mẹ mới, Trương Mân cũng tràn đầy áy náy vì không thể cho con bú.
Nhưng bản thân cô khi mang thai đã vô cùng vất vả. Những tháng đầu tiên còn đỡ, nhưng từ khi mạt thế ập đến, dinh dưỡng không đủ, trước khi đến căn cứ Bình An còn phải chạy trốn để giữ mạng. Sức khỏe cô suy giảm, mọi mặt đều không ở trạng thái tốt nhất.
Hậu quả là sau khi sinh, cô không có sữa.
Cung Nhu cũng không nhịn được mà thở dài: “Nói cho cùng, sữa bột trong mạt thế là thứ xa xỉ, người bình thường căn bản không thể có được.”
Tô Nhất Nhất lướt mắt qua từng người trong phòng, thu hết biểu cảm của họ vào trong tầm mắt. Không do dự, cô vào thương thành hệ thống mua một hộp sữa bột, rồi từ ba lô hệ thống lấy ra một chiếc bịt mắt ngủ mà cô đã mua từ trước.
Cô đưa hộp sữa bột cho Tạ Đào: “Tôi có sữa bột đây. Lúc thu thập vật tư, tiện tay lấy về, nhưng tôi không dùng đến. Nếu con anh có thể uống, cứ cầm lấy mà dùng.”
Nhìn hộp sữa bột đưa đến trước mặt, ban đầu Tạ Đào lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh liền trở nên do dự.
Vui vì có sữa cho con, nhưng lại băn khoăn vì không thể nhận không thứ gì. Anh chưa từng giúp đỡ Tô Nhất Nhất điều gì, ngược lại cô lại liên tục giúp anh. Lấy đồ của người ta mà không có gì đáp lại, liệu có quá đáng không?
Nhưng sự do dự không kéo dài lâu. Cuối cùng, anh không cưỡng lại được sự cám dỗ này.
Nhất là khi thấy mẹ và vợ đều đang nhìn hộp sữa với ánh mắt tràn đầy khát khao.
Cắn nhẹ đầu lưỡi, anh vẫn quyết định nhận lấy hộp sữa bột: “Thật sự cảm ơn cô. Hiện tại tôi không có gì để trao đổi, nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ trả lại. Hoặc nếu cô có việc gì cần, cứ sai tôi làm, tôi nhất định không từ chối.”
Mẹ con Trương Mân lập tức cảm ơn Tô Nhất Nhất thêm lần nữa. Ngoài lời cảm ơn, họ thật sự không biết nên nói gì hơn.
Về việc Tô Nhất Nhất có thể lấy ra một hộp sữa bột từ hư không, với những người đã biết dị năng giả tồn tại, họ nhiều lắm chỉ ngạc nhiên một chút, rồi liền đoán cô có năng lực không gian—một loại dị năng vô cùng quý hiếm.
Nhưng so với những người khác, Cung Nhu lại càng kinh ngạc hơn.
Tô Nhất Nhất thế mà lại là một dị năng giả hệ không gian sao?
Ai cũng biết, dị năng hệ không gian không có sức tấn công, nhưng vừa rồi khi Tô Nhất Nhất ra tay trên hành lang, cô không hề yếu kém như những dị năng giả khác, thậm chí thân thủ còn vượt xa người thường.
Điều này khiến Cung Nhu không khỏi suy đoán về thân phận thực sự của cô.
Cô không có ác ý, chỉ là không nhịn được mà tò mò, muốn hiểu thêm về Tô Nhất Nhất.
Nhìn Tạ Đào nhận lấy sữa bột rồi lập tức đi pha, khóe miệng Tô Nhất Nhất hơi cong lên. Còn về chuyện anh muốn báo đáp, nói thật, cô cũng chẳng có gì cần nhờ người khác giúp đỡ.
Cô giúp đỡ Tạ Đào, lấy sữa bột cho đứa trẻ, suy cho cùng cũng chỉ vì lòng trắc ẩn cơ bản nhất, hơn nữa, với thực lực hiện tại, giúp một tay cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Tuy nhiên, cô cũng nhìn ra Tạ Đào không phải kiểu người thích chiếm lợi từ người khác. Dù là trước đó Cung Nhu có nhắc sơ qua tình cảnh nhà anh hay chính mắt cô chứng kiến, đều khiến cô có chút thiện cảm với gia đình này.
Những người luôn cố gắng sống sót thường khiến người khác có thiện cảm, mà khi họ gặp khó khăn, càng dễ khiến người ta muốn giúp đỡ.
Không có bình sữa, Tạ Đào nhanh chóng dùng chén để pha sữa, sau đó đưa cho vợ. Trương Mân nhận lấy, thử nhiệt độ rồi dùng thìa múc từng chút một cho con uống. Trong điều kiện khó khăn, chẳng còn cách nào khác.
Mạt thế thiếu thốn trăm bề, những vật dụng tưởng chừng như quá quen thuộc trước kia, giờ đây không còn dễ dàng có được.
Bình sữa là thứ không ai nghĩ đến lúc đầu, dù có nhìn thấy cũng không ai thu thập. Đến khi vào căn cứ rồi mới nhận ra cần dùng, nhưng lúc đó muốn tìm lại càng khó hơn, thành ra cái gì cũng phải chắp vá.
May mắn là đứa trẻ chịu uống, từng ngụm từng ngụm, tiếng khóc dần lắng xuống, chỉ còn những tiếng nấc nhẹ.
“Thế này đi, tôi mới đến căn cứ hôm qua, hoàn toàn chưa hiểu gì về nơi này.”
Vừa nghe thấy giọng cô, những người trong phòng lập tức quay sang, rõ ràng rất chú ý.
“Tôi cần tìm hiểu kỹ hơn về căn cứ. Cô bé này…”
Tô Nhất Nhất đưa tay chỉ về phía Tạ Hân, rồi nhìn sang Tạ Đào:
“Cô ấy là em gái anh đúng không? Ngày mai để cô ấy dẫn tôi đi một vòng, xem như phần thù lao cho hộp sữa bột này.”
Tạ Hân hoàn toàn không ngờ Tô Nhất Nhất lại gọi tên mình, vừa kinh ngạc vừa hồi hộp, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ.
Mình cũng có thể giúp đỡ sao?
Không đợi Tạ Đào lên tiếng, cô đã lập tức quay sang Tô Nhất Nhất, lớn tiếng đáp:
“Em làm được, chị ơi! Em rất rành căn cứ, chị muốn đi đâu em đều có thể dẫn chị đến. Có gì không hiểu chị cứ hỏi em!”
Cô không hề nói dối, mà là nói thật lòng.
Cô luôn cố gắng san sẻ áp lực với anh trai, đã nỗ lực tìm việc suốt thời gian qua. Vì muốn tìm công việc phù hợp, cô gần như đã đi hết căn cứ, ngoại trừ một số khu vực cấm, còn lại nơi nào cô cũng từng đến.
Đáng tiếc, năng lực có hạn, cô vẫn chưa tìm được công việc tốt. Những việc cô miễn cưỡng làm được cũng chẳng kiếm được bao nhiêu thức ăn.
Bây giờ chỉ là dẫn đường cho Tô Nhất Nhất, giúp cô làm quen với căn cứ, đối với Tạ Hân mà nói thì chuyện này thật sự rất nhẹ nhàng.
Tạ Đào nhìn em gái sốt sắng đảm bảo, trong lòng có chút phức tạp.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư của em gái.
Còn về Tô Nhất Nhất, dù tiếp xúc không nhiều, nhưng qua hành động cũng có thể nhìn ra nhân phẩm của cô. Để em gái tiếp xúc với cô, anh hoàn toàn không lo lắng về sự an toàn của Tạ Hân.
Vì vậy, anh không từ chối mà còn giúp em gái nói thêm vài lời hay:
“Tiểu Hân quả thực rất rành về căn cứ, hơn nữa con bé rất ngoan, rất nghe lời. Nếu Tô tiểu thư không ngại, ngày mai để Tiểu Hân dẫn cô đi một vòng nhé!”
Tô Nhất Nhất gật đầu đồng ý, sau đó đưa một thứ cho Tạ Đào:
“Còn cái này nữa.”
Cô đưa bịt mắt trong tay cho anh:
“Đây là bịt mắt hỗ trợ giấc ngủ, lát nữa khi bé uống xong sữa, anh có thể cho bé dùng. Yên tâm, không có tác dụng phụ, có thể giúp bé ngủ ngon hơn. Cái này cũng xem như nằm trong thù lao luôn đi!”
Nói xong, cô bổ sung thêm một câu:
“Nếu anh tin lời tôi.”
Tạ Đào không chút do dự nhận lấy bịt mắt.
Chiếc bịt mắt này không giống những loại thông thường trước mạt thế, nó hơi trong suốt, cầm trên tay nhẹ bẫng, nhưng xúc cảm lại mát lạnh và thoải mái.
Vừa nhìn đã biết không phải đồ bình thường.
“Đương nhiên tôi tin cô.” Tạ Đào không có lý do gì để nghi ngờ cả. Từ đầu đến giờ, đều là Tô Nhất Nhất chủ động giúp đỡ gia đình anh. Ngay cả chuyện để Tiểu Hân dẫn đường cũng xuất phát từ thiện ý.
Một ngày dẫn đường đổi lấy một hộp sữa bột cùng một chiếc bịt mắt hỗ trợ giấc ngủ rõ ràng không phải đồ tầm thường, ai cũng sẵn sàng làm việc này, nào cần Tô Nhất Nhất cố ý tìm đến Tiểu Hân nhà anh?
Sự thật đúng là như vậy.
Tô Nhất Nhất hiểu được Tạ Hân cảm thấy áy náy vì bản thân còn là gánh nặng cho gia đình, cũng không muốn để Tạ Đào cứ mãi ghi nhớ ân tình vì hộp sữa bột kia. Dứt khoát chủ động giao cho Tạ Hân một việc để làm. Được người cần đến, có thể giúp đỡ người khác, Tạ Hân chắc chắn sẽ vui vẻ. Còn Tạ Đào cũng không cần canh cánh trong lòng chuyện nợ ân tình nữa, đúng là một công đôi việc.
“Được rồi, cũng muộn rồi. Đợi bé uống sữa xong thì để bé đeo bịt mắt ngủ đi. Ngày mai tôi sẽ tự đến tìm Tạ Hân. Tôi với Cung Nhu cũng không làm phiền thêm.”
Việc cần làm đã làm xong, Tô Nhất Nhất dứt khoát kéo theo Cung Nhu rời đi.
Tạ Đào chủ động tiễn hai người ra cửa.
Nhìn thấy Giả Triết vẫn còn nằm trên đất, Tô Nhất Nhất đỡ trán:
“À… tôi có nên mang cái tên này về phòng hắn không?”
Dù thời tiết nóng bức chắc không đến mức bị cảm, nhưng đã chém người ta rồi, cũng không thể để hắn nằm luôn ngoài hành lang suốt đêm chứ?
Như vậy có hơi thiếu đạo đức quá không?
Tạ Đào vội nói:
“Không cần đâu, Tô tiểu thư cứ về nghỉ ngơi đi, Giả Triết cứ để tôi lo.”
Nói xong, anh liền hành động ngay, kéo một chân của Giả Triết lôi đi, chẳng buồn quan tâm hắn có khó chịu hay không.
Tên khốn này, ai thèm lo cho hắn chứ!
Tô Nhất Nhất nhún vai, không ý kiến gì. Cô và Cung Nhu nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được bật cười.
Nếu nói tối qua, Cung Nhu chỉ muốn kết giao với Tô Nhất Nhất theo kiểu “kết bạn rộng rãi cho chắc”, thì sau khi chứng kiến biểu hiện của cô đêm nay, cô thực sự muốn làm bạn với Tô Nhất Nhất.
Những điều mà Tô Nhất Nhất làm trước đó, ẩn chứa sự chu đáo và thiện ý, không chỉ Tạ Đào nhìn ra, mà ngay cả cô cũng hiểu rõ.
Trong mạt thế, có thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được phẩm hạnh như trước kia, hơn nữa còn sẵn lòng giúp đỡ người khác khi không có bất kỳ ràng buộc lợi ích nào, tuy không phải hiếm như “lông phượng sừng lân”, nhưng đúng là ngày càng ít đi.
Bây giờ gặp được một người như vậy, hơn nữa còn ở ngay gần mình, Cung Nhu thật sự cảm thấy may mắn.
Vì thế, sau khi nhìn Tạ Đào kéo Giả Triết đi, cô liền kéo Tô Nhất Nhất sang một bên, cẩn thận dặn dò một hồi.
Chủ yếu là nhắc lại về những người mà Tô Nhất Nhất đã ra tay chém ngã trước đó, để cô nắm rõ tình hình, tránh quá tự tin vào sức mạnh của mình mà hành động thiếu suy nghĩ.
Sự quan tâm này, Tô Nhất Nhất cũng thực sự cảm nhận được, vì thế cô ngoan ngoãn lắng nghe.
Chờ Cung Nhu dặn dò xong những điều cần thiết, hai người liền chia tay trước cửa nhà Cung Nhu.
Trở về phòng, một lần nữa nằm xuống giường, không còn nghe thấy tiếng ồn ào hay tiếng trẻ con khóc, Tô Nhất Nhất thoải mái thở phào một hơi, chẳng bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Tô Nhất Nhất ngủ một giấc đến hơn 8 giờ sáng.
Sau khi rửa mặt xong, việc đầu tiên cô làm là mở phòng phát sóng trực tiếp.
Hiện tại, số người theo dõi phòng phát sóng của cô đã hơn 4 triệu, mới mở chưa bao lâu đã có hơn một nghìn người lần lượt vào xem.
Nhìn về phía camera, Tô Nhất Nhất nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chào buổi sáng, các bạn trong phòng phát sóng! Lại là một ngày mới. Hôm nay chủ yếu là cùng mọi người tìm hiểu thêm về căn cứ. Tôi đã tìm được người dẫn đường rồi. Vậy thì, cùng nhau xuất phát thôi!”
Hết Chương 28.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page