Liễu Mộc Tâm rốt cuộc bao giờ mới trưởng thành đây?
Tô Nhất Nhất đứng giữa bầy tang thi, bị xô đẩy đến chao đảo, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào cây liễu biến dị phía trước, trong lòng dâng lên cảm giác nôn nóng hiếm có.
Thời gian bảo hộ đã trôi qua hai ngày, chỉ còn lại đúng một ngày cuối cùng. Nếu không thể rời khỏi khu nội thành đầy rẫy tang thi này trước khi giai đoạn bảo hộ kết thúc, e rằng cô sẽ chẳng còn lấy một mảnh xương cốt. Mạng còn không giữ được thì làm sao cướp bảo vật?
Nhưng nếu chưa đến giây phút cuối cùng, Tô Nhất Nhất tuyệt đối không muốn từ bỏ.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi tự giễu—có lẽ đây chính là bản chất bướng bỉnh của con người!
Còn vì sao cô lại một mình bị vây giữa bầy tang thi thế này?
Chuyện này phải bắt đầu từ cái hệ thống phát sóng trực tiếp kỳ lạ trói buộc cô hai ngày trước.
Khu Liên Hoa đã hoàn toàn biến thành “công viên” của lũ tang thi, không còn một bóng người sống. Hàng loạt tang thi chen chúc nhau, dày đặc đến mức khiến bất kỳ ai mắc chứng sợ đám đông cũng phải phát bệnh.
Không những vậy, chúng còn không ngừng tấn công lẫn nhau, cắn xé, giết chóc, tạo nên một khung cảnh vừa thảm khốc vừa kinh hoàng.
Một tiếng hét kinh hãi xé toạc không gian, ngay sau đó, Tô Nhất Nhất từ trên cao rơi thẳng xuống.
Cảm giác mất trọng lực khiến cơ thể cô theo bản năng giãy giụa giữa không trung, gió quét qua mạnh đến mức ép méo cả ngũ quan.
Sau một cú va chạm dữ dội, cô chính thức tiếp đất.
Dù đã đáp xuống an toàn, nhưng Tô Nhất Nhất sợ đến mức không dám mở mắt. Cô có ảo giác mình đã bị đập bẹp dí thành một đống bùn nhão.
Một lúc sau, cảm nhận cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, cô mới do dự hé mắt ra—và ngay lập tức trợn tròn.
Cô đang nằm gọn trong một cái hố khổng lồ. Xung quanh, những mảnh đá vụn lả tả rơi xuống, phát ra từng tràng âm thanh rào rào liên tục. Nhưng đó chưa phải điểm quan trọng nhất. Quan trọng nhất là——
“A a a a! Hệ thống khốn nạn kia, mau ra đây cho ta! Ta muốn đập chết ngươi!!”
Tô Nhất Nhất ôm đầu hét lên, cả người gần như phát điên.
Thử hỏi, ai mà chịu nổi khi đang yên đang lành ngồi uống Coca, lướt video, đột nhiên bị một cái hệ thống phát sóng trực tiếp trói buộc?
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị ném xuống từ trên trời cao. Đã vậy, cú rơi của cô còn đè bẹp một đống … người.
Không, nói đúng hơn, đó vốn dĩ không phải con người.
【Bình tĩnh một chút, nhìn kỹ xem, những thứ ngươi đè trúng vốn dĩ không phải người sống.】
Giọng nói lạnh tanh của hệ thống kéo Tô Nhất Nhất trở lại thực tại. Cô dần buông tay khỏi đầu, nín thở quan sát.
Đám “người” dưới chân cô da thịt thối rữa, tứ chi không còn nguyên vẹn, có kẻ mất tay mất chân, có kẻ trống hoác cả lồng ngực, có kẻ hốc mắt rỗng tuếch. Trông chẳng khác nào quái vật bước ra từ cơn ác mộng kinh hoàng nhất.
Một suy đoán đáng sợ vụt qua tâm trí cô.
Và hệ thống đã nhanh chóng xác nhận suy đoán đó.
【Nghe cho rõ, hiện tại ngươi không còn ở thế giới cũ nữa. Đây là một thế giới tận thế. Nhiệm vụ của ngươi là phát sóng trực tiếp cuộc sống tại đây cho những người ở thế giới cũ theo dõi. Dùng lượt xem để kiếm điểm tích lũy…】
Hệ thống tiếp tục “bật chế độ thuyết giảng”, nhưng Tô Nhất Nhất chỉ ngồi thẫn thờ, trên mặt hiện rõ hai chữ: “sụp đổ”.
Nói cách khác, không chỉ bị một hệ thống phát sóng trực tiếp trói buộc, mà hệ thống này còn kéo cô xuyên không đến thế giới tận thế?
Loại “may mắn” này ai muốn thì cứ việc nhận, chứ cô tuyệt đối không muốn trải nghiệm kiểu cuộc sống kích thích này, dù chỉ một chút!
Nhưng mặc kệ Tô Nhất Nhất phản đối ra sao, một khi đã bị hệ thống trói buộc, nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ hoặc đạt đủ điều kiện để gỡ bỏ trói buộc, cô sẽ không thể thoát khỏi nó. Khi mọi sự phản kháng đều vô ích, cô chỉ còn cách bất đắc dĩ chấp nhận thực tế, hợp tác với hệ thống để đạt được lợi ích chung.
Sau khi tiếp nhận thực tại, Tô Nhất Nhất dành thời gian tìm hiểu về các chức năng của hệ thống. Cô biết mình có 3 ngày “giai đoạn bảo hộ” kể từ khi đặt chân đến thế giới tận thế này. Trong khoảng thời gian đó, cô sẽ miễn nhiễm với mọi tổn thương từ bên ngoài.
Và khi giai đoạn bảo hộ kết thúc, phòng phát sóng trực tiếp của cô sẽ chính thức mở cho toàn bộ thế giới cũ theo dõi.
Hiện tại, hai ngày đã trôi qua.
Nhân lúc còn 1 ngày được bảo hộ, Tô Nhất Nhất tranh thủ thu thập vật tư trong khu Liên Hoa. Cô tích trữ được khá nhiều nhu yếu phẩm như thực phẩm, thuốc men, đồ dùng hàng ngày… Tóm lại, bất cứ thứ gì có ích, cô đều thu hết vào ba lô hệ thống.
Ba lô hệ thống là một kỹ năng có sẵn, có sức chứa ban đầu là 100 ô. Tuy không quá lớn nhưng trước mắt vẫn đủ dùng. Nếu sau này không gian không đủ, cô có thể dùng điểm tích lũy để mở rộng thêm.
Ban đầu, sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, Tô Nhất Nhất dự định sẽ rời khỏi khu vực đầy tang thi này trước rồi tính tiếp. Nhưng khi đang chuẩn bị rời đi, cô vô tình phát hiện một cây liễu biến dị khổng lồ.
Điều đặc biệt là trên cây này có tám quả Liễu Mộc Tâm.
Sử dụng chức năng thăm dò của hệ thống, cô xác nhận rằng những quả này có thể giúp tăng cường thể chất và nâng cao cấp độ dị năng.
Đây là bảo vật hiếm có khó tìm! Dù là cây liễu biến dị, tỷ lệ sinh ra Liễu Mộc Tâm vốn đã rất thấp. Vậy mà cây này lại kết đến tám quả, có thể nói là vận khí của cô đã bùng nổ rồi.
Thậm chí, cô còn phát hiện ra lý do khu Liên Hoa bị tang thi chiếm cứ chính là vì tám quả Liễu Mộc Tâm này. Nếu không phải vì chúng, đám tang thi mạnh nhất ở đây đã không liên tục lảng vảng quanh cây liễu suốt thời gian qua.
Muốn có được Liễu Mộc Tâm, cô quyết định ở lại khu Liên Hoa thêm một thời gian. Chỉ cần đợi đến khi quả chín, cô sẽ lập tức thu hoạch rồi rời đi.
Nhưng điều khiến cô sốt ruột chính là—Liễu Mộc Tâm vẫn chưa chịu chín!
Trước khi Liễu Mộc Tâm chín, cây liễu biến dị có một lớp phòng hộ cực mạnh, không ai có thể chạm vào dù chỉ một chút—dù là cô hay đám tang thi. Tất cả chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Thời gian trôi qua, đám tang thi ngày càng mất kiên nhẫn, trở nên điên cuồng hơn, tấn công lẫn nhau kịch liệt hơn.
Nếu không nhờ giai đoạn bảo hộ của hệ thống, e rằng Tô Nhất Nhất đã sớm bị lũ tang thi điên loạn kia xé xác thành từng mảnh rồi.
Tận dụng triệt để ưu thế của bản thân vốn cũng là một loại chiến lược, vì vậy Tô Nhất Nhất không cảm thấy mình làm gì sai.
Nhìn chằm chằm vào quả Liễu Mộc Tâm tỏa ánh sáng nhàn nhạt ở cách đó không xa, cô thầm nghĩ: lợi thế của mình chỉ còn duy trì được một ngày cuối cùng. Nếu tính cả thời gian cần để rời khỏi nội thành bị tang thi chiếm cứ, thì thời gian còn lại càng ít ỏi hơn.
Để đảm bảo an toàn, cô quyết định chờ thêm nửa ngày.
Nếu sau nửa ngày nữa mà Liễu Mộc Tâm vẫn chưa chín, dù có tiếc nuối hay đau lòng đến đâu, cô cũng phải từ bỏ nó mà rời đi.
Siết chặt thanh ống thép trong tay, Tô Nhất Nhất dời ánh mắt từ Liễu Mộc Tâm sang đàn tang thi.
Cô không thể cứ đứng đây chờ đợi lãng phí thời gian. Trong hai ngày qua, cô đã giết không ít tang thi. Từ những phút đầu còn do dự, sợ hãi, đến bây giờ sắc mặt không đổi, ai mà biết cô đã trải qua những gì.
Thêm ba tiếng nữa trôi qua.
Đang lúc cô bận giết tang thi, bỗng một tiếng nổ chói tai vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của cô. Tô Nhất Nhất siết chặt ống thép, sắc mặt trở nên nghiêm trọng nhìn về hướng phát ra âm thanh—có người?
Lại một vụ nổ dữ dội khác vang lên. Cô thậm chí có ảo giác mặt đất cũng đang rung chuyển theo.
Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ biết đây là do vũ khí nhiệt gây ra. Trong hai ngày qua, ngoài bản thân ra, cô chưa hề gặp bất kỳ người sống nào. Vậy mà bây giờ thực sự có người đến nơi này?
Nhưng điều đầu tiên cô cảm nhận được lại không phải vui mừng hay an tâm, mà là lo lắng và cảnh giác không thể đè nén.
Hãy thử nghĩ xem, nếu có người nhìn thấy một con người bình thường như cô đứng giữa bầy tang thi mà không hề bị tấn công, thậm chí không một con tang thi nào chủ động chú ý đến cô, thì họ sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào họ sẽ coi cô cũng là một loại quái vật?
Suy nghĩ này khiến cô bất giác lo lắng.
Tiếp tục ở lại đây chờ Liễu Mộc Tâm chín, hay rời đi trước?
Đúng rồi, bản đồ hệ thống! Cô suýt nữa thì quên mất công cụ này.
Tô Nhất Nhất lập tức gọi giao diện hệ thống, mở bản đồ. Trong nháy mắt, toàn bộ khu vực trong bán kính một kilomet lấy cô làm trung tâm hiện lên. Các tòa nhà, cửa hàng, lộ tuyến—tất cả đều rõ ràng.
Giống như ba lô hệ thống, bản đồ cũng là một kỹ năng có sẵn. Nhưng phạm vi ban đầu bị giới hạn, hiện tại chỉ có thể hiển thị trong phạm vi một kilomet quanh cô. Nếu có con người xuất hiện trong khu vực này, bản đồ cũng sẽ đánh dấu.
Cô phóng to một phần bản đồ, nhưng không thấy bóng dáng con người nào.
Nói cách khác, dù có người đến khu Liên Hoa, thì họ vẫn còn cách cô hơn một kilomet.
Để theo dõi biến động theo thời gian thực, cô không thu bản đồ về mà đặt nó ở một góc màn hình, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy. Như vậy, nếu có ai tiến lại gần, cô sẽ phát hiện ngay lập tức.
Sau khi chuẩn bị xong, Tô Nhất Nhất lại hướng ánh mắt về phía cây liễu biến dị.
—Liễu Mộc Tâm à, mau chín đi! Ngươi có biết ta đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức để chờ đợi không?
Đúng lúc cô đang thầm khẩn cầu, đàn tang thi xung quanh bỗng đồng loạt dừng lại.
Chúng đồng loạt quay đầu về phía cây liễu, thậm chí toàn bộ tang thi trong khu Liên Hoa đều trở nên kích động. Những tiếng gào rít vang lên khắp nơi, ngay cả những con tang thi ở rìa xa cũng điên cuồng lao về phía trung tâm.
Biến cố này khiến Tô Nhất Nhất giật thót.
Đồng tử cô co lại, chú ý đến một con tang thi hệ phong đang lao thẳng về phía cây liễu. Lần này, nó không bị cản trở như trước mà lại có thể xuyên qua lớp phòng hộ, nhanh chóng tiếp cận Liễu Mộc Tâm!
Tô Nhất Nhất hốt hoảng, không kịp suy nghĩ nhiều mà lập tức lao theo.
Nếu không nhìn kỹ, không ai có thể phát hiện giữa bầy tang thi lại có một con người sống!
Cô hòa nhập vào đàn tang thi một cách hoàn hảo, thậm chí trong lúc gấp gáp lao về phía Liễu Mộc Tâm, tư thế của cô cũng chẳng khác gì đám tang thi đang tranh giành kia.
Mắt thấy từng con tang thi nối đuôi nhau đột phá phòng hộ của cây liễu, Tô Nhất Nhất càng sốt ruột. Hiện tại, cô là kẻ yếu nhất trong cuộc tranh đoạt này, nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ cô sẽ chẳng giành được dù chỉ một quả!
Cô cắn răng tăng tốc, lao thẳng về phía trước.
Nhưng đúng lúc cô sắp chạm đến cây liễu biến dị, một biến cố khác lại xảy ra!
Những cành liễu đang rủ xuống đột nhiên giống như sống lại, hàng loạt cành cây lao vun vút về phía những kẻ xâm nhập.
Từng tiếng xé gió vang lên, cành liễu quất thẳng vào cả người lẫn tang thi!
Tô Nhất Nhất trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị cành liễu quất bay ra ngoài, cùng với một đám tang thi bị đánh văng như bóng chày.
Bị ném đi với tốc độ chóng mặt khiến đầu óc cô mơ hồ, chỉ kịp há miệng trong kinh ngạc.
Mãi đến khi bay một quãng xa rồi rơi bịch xuống đất, cả người cô ê ẩm, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Nếu không nhờ hiệu ứng bảo hộ của hệ thống, cú quăng này dù không chết cũng phải tàn phế!
Sau một lúc hoàn hồn, cô không nhịn được nghiến răng:
—Cái này khác xa so với những gì ta tưởng tượng!
—Cây liễu chết tiệt này… sao còn biết đánh người nữa chứ?!
Bình luận