Ôn Nhu cứ thế liên tục vén váy lên ba lần.
Bên trong Ôn Nhu có gì tôi đều thấy hết, đương nhiên cũng bao gồm cả chỗ bị thương kia.
Tôi chỉ cảm giác hơi thở dồn dập, vội ép bản thân mình tỉnh táo lại.
Tôi tập trung nhìn vào, vết thương chỉ lớn bằng cây kim, nhưng mà một mảnh khu vực nhỏ xung quanh đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
“Không xong rồi!”
Tôi nói: “Vết thương có màu đen, hơn phân nửa là có độc.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ôn Nhu bị dọa sợ đến mặt hoa run rẩy, hoang mang lo sợ. Lúc này Ôn Nhu sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã quỵ.
“Cẩn thận!”
Tôi vội đỡ lấy hai chân cô ấy, nói: “Tôi dẫn chị lên xe hỏi thăm thử, nói không chừng trong các du khách có bác sĩ hoặc là y tá.”
“Không được!”
Ôn Nhu sợ đến phát khóc: “Tôi… cả người tôi không còn chút sức lực nào, hình như là không nhúc nhích được!”
Tôi đứng dậy nói: “Vậy trước tiên chị ở nơi này đợi tôi, tôi đi gọi người.”
“Này, cậu đừng có đi mà!”
Ôn Nhu sợ hãi kéo tôi lại: “Cậu đi rồi, lỡ như rắn lại đến thì phải làm sao?”
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Phụ nữ thật lắm chuyện!
Định mệnh!
Nếu không phải cô có vẻ ngoài xinh đẹp thì ông đây cũng lười quan tâm cô!
Tôi đề nghị: “Thật ra thì… ngược lại có một cách.”
Ôn Nhu vội hỏi: “Cách gì?”
Tôi nói: “Nhân lúc chất độc còn chưa khuếch tán ra, có lẽ có thể hút độc ra, chỉ cần trong miệng tôi không có vết thương hở là được.”
“Có được không đó?”
Ôn Nhu hơi nghi ngờ.
Tôi nói: “Tôi thì không vấn đề gì, phải xem chị rồi.”
Ôn Nhu nhăn nhó một lát rồi nói: “Thế thì… thử một chút đi!”
“Được!”
Hút… phụt!
Hút… phụt!
Hút… phụt!
Tôi ngồi xổm xuống giúp Ôn Nhu hút máu độc từ vết thương ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy ba lần.
Lần đầu tiên phun ra tất cả đều là máu đen, lần thứ hai là nửa này nửa kia. Đến lần thứ ba, tất cả đều là máu đỏ.
Để đề phòng ngộ ngỡ, tôi lại hút thêm một lần. Cuối cùng tôi theo bản năng đưa tay ra vỗ vào Ôn Nhu một cái, nói: “Được rồi!”
Lúc này Ôn Nhu mới thả váy xuống, sau đó đưa cho tôi một tờ giấy, hỏi: “Xong chưa?”
Tôi lau miệng đáp: “Chắc là không còn vấn đề gì nữa! Chị thử cử động xem?”
Ôn Nhu thử nhấc nhẹ chân lên, cuối cùng chân mày cũng giãn ra, vui vẻ nói:
“Không còn tê nữa, chỉ là hơi đau!”
“Đau là bình thường, chứng tỏ độc tố đã bị loại bỏ!”
Sau khi tôi xác nhận không còn gì đáng ngại rồi mới dìu Ôn Nhu đi về. Lúc này bỗng nhiên có một giọng nói từ bên cạnh truyền tới: “Được lắm, bị chúng tôi bắt được rồi nhé!”
Lời vừa dứt, ba thanh niên choai choai từ trong bụi cỏ chui ra, chính là nhóm ba người thanh niên tóc vàng ban nãy. Ba người vây quanh tôi và Ôn Nhu.
Tôi cau mày hỏi: “Các cậu muốn làm gì?”
“Làm gì hả?”
Tên tóc vàng bày ra vẻ mặt phách lối: “Vừa rồi các người đã làm gì?”
Tôi nói: “Chúng tôi đã làm gì thì có liên quan gì đến các cậu?”
“Được ngon đấy!”
Tên tóc vàng lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, đặt ở trước mặt tôi và Ôn Nhu: “Hình ảnh hiệu quả hơn lời nói, tôi chụp lại rồi nhé!”
Tên tóc vàng này đúng là gian xảo!
Tấm hình mà cậu ta chụp chính là cảnh lúc tôi giúp Ôn Nhu loại bỏ chất độc.
Khi ấy cả đầu tôi đang thò vào dưới váy Ôn Nhu. Cảnh tượng này… rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Tôi đưa tay tay ra muốn giật lấy điện thoại di động.
Tên tóc vàng đã có chuẩn bị từ sớm, nhanh chóng cất điện thoại vào.
Tôi hỏi: “Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?”
Tên tóc vàng uy hiếp: “Nếu bức ảnh chụp này truyền ra ngoài, bị chồng cô ta nhìn thấy, anh nói xem hậu quả sẽ thế nào?”
Tên kính đen tiếp lời: “Năm ngàn tệ, chuyển khoản ngay và luôn!”
Tên cà lăm bổ sung: “Tiền… tiền mặt cũng được!”
“Các người đang tống tiền đấy à?” Ôn Nhu giận dữ.
“Đúng, chính là tống tiền đó!”
Tên tóc vàng cười hì hì nói: “Nhưng mà… cô có thể làm được gì nào? Không trả tiền hả? Vậy cô cho ba chúng tôi sung sướng một chút được không?”
Tên cà lăm giơ tay lên nói: “Tôi… tôi tới trước!”
“Khốn kiếp!”
Ôn Nhu không nhịn được, vừa đi lên đã giáng một cái bạt tai.
Có lẽ là không ngờ Ôn Nhu lại dám ra tay, tên tóc vàng không hề chuẩn bị, bị trúng một cái tát trời giáng, mặt ngay lập tức đỏ lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Nhu ra tay, tôi biết sắp phải đánh nhau rồi. Đối phương có ba người, nếu như có thể đánh ngã một người trước thì chắc là vẫn còn cơ hội, bằng không sẽ rất khó.
Thế là tôi cũng ra tay, một cú đấm móc nhắm thẳng vào đầu tên tóc vàng.
Binh!
Một quyền nện xuống, tên tóc vàng rên lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
Tuy rằng tôi chưa từng luyện qua võ thuật nhưng dù gì cũng có thân hình một mét tám, hơn nữa đứa trẻ từ nông thôn đi ra, khi còn bẻ đều đã làm qua việc nhà nông, rất là tráng kiện.
“Không… không nói võ đức!”
Tên cà lăm hùng hùng hổ hổ xông tới chỗ tôi.
Mặc dù con hàng này cà lăm nhưng sức lực lại rất lớn, trong lúc nhất thời tôi và cậu ta lao vào vật lộn, không thể phân thân ra được, nhìn lại Ôn Nhu đã bị tên đeo kính gọng đen ôm lấy, hai tay quào loạn, hai chân đá lung tung nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì.
Đoán chừng là động tĩnh bên này quá lớn, rất nhanh đã có người ở gần đó đi đến, càng lúc càng có nhiều người tụ tập hơn.
Nhưng những người này chỉ đang xem náo nhiệt, không có một ai dám đi lên hỗ trợ.
“Cứu mạng với… cứu mạng!”
Ôn Nhu nhìn về phía đám người xin giúp đỡ.
Trong phút chốc, Từ Minh cũng tới.
Ông ta lấy khăn giấy ra lau mắt kính, bấy giờ mới phát hiện người đang bị ức hiếp chính là vợ mình.
“Vợ à, anh tới cứu em đây!”
Từ Minh quát lớn một tiếng rồi lao tới bên này.
Vóc người ông ta gầy đét, chiều cao chỉ một mét bảy, nhưng khỏi phải nói, khí thế ngược lại có đủ!
Từ Minh rất nhanh đã vọt tới bên cạnh.
Bốp!
Tên đeo kính gọng đen vừa đi lên đã ra một quyền, trực tiếp đánh ngã ông ta, không chỉ bể kính mà còn chảy máu mũi đầy mặt.
Có vẻ như tên này chỉ được mỗi cái võ mồm!
Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ!
Tôi và tên cà lăm liên tục đánh đấm anh tới tôi đi.
Còn Ôn Nhi thì bị tên kính đen ném xuống đất.
Đúng lúc này bỗng có một gã khổng lồ bước nhanh đi tới, chính là ông chú cơ bắp ngồi cạnh Từ Minh. Chỉ thấy ông ta một tay túm lấy cổ tên kính đen, nhấc bổng gã lên, hung hăng nện lên trên thân cây.
Chỉ trong tích tắc, tên kính đen đã bị phế, ngã ở nơi đó đau đến kêu cha gọi mẹ.
Sau đó ông chú cơ bắp lập tức đi tới chỗ tôi, từ phía sau túm lấy bả vai tôi.
“Không phải cậu ấy, là tên còn lại!”
Ôn Nhu thấy tôi bị tóm, lập tức sợ hết hồn.
Ông chú cơ bắp tiện tay đẩy tôi qua một bên, sau đó đạp tới một cước!
Bốp!
Tên cà lăm bị một cước đạp bay ra xa bảy tám mét, đau đến nhe răng trợn mắt, hồi lâu sau mới lảo đảo bò dậy, ôm bụng nói: “Ỷ đông hiếp ít, không… không nói võ đức!”
Cơ bắp trên người ông chú cơ bắp run lên, vẻ mặt ngang tàng nói: “Không phục thì ba người các cậu cùng nhau lên đi!”
Tên cà lăm nào còn dám đánh, chỉ có thể nhượng bộ.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Lúc này Từ Minh mới đứng đậy, đẩy gọng kính lên, mặt đầy lo lắng nhìn Ôn Nhu.
Ôn Nhu không để ý đến ông ta, ngược lại đi đến bên cạnh tôi, lo lắng hỏi: “Em trai, cậu sao rồi?”
“Tôi không sao.”
Tôi lắc đầu, chỉ là trên cánh tay bị trầy da một chút, vấn đề không lớn.
Lại qua thêm một lát nữa, nữ hướng dẫn viên du lịch mới đi tới. Cô ấy nhìn bộ dạng chúng tôi, lập tức bị hù sợ: “Ôi, có chuyện gì xảy ra với các cô cậu thế? Sao lại đánh nhau?”
Ông chú cơ bắp chỉ vào ba người bên nhóm thanh niên tóc vàng, giận dữ nói: “Ba tên cặn bã bại hoại này ức hiếp phụ nữ, không đánh không được!”
Tên tóc vàng nhìn Ôn Nhu mau mau giải thích: “Là ả tiện nhân đó ra tay trước!”
Gã nói xong lại nhìn sang tôi: “Còn tên mặt trắng này nữa!”
“Không được mắng chửi người!”
Nữ hướng dẫn viên du lịch nghiêm túc nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói!”
“Tôi không có mắng chửi người!”
Tên tóc vàng cười lạnh nói: “Cô ta chính là một ả tiện nhân! Hai người này chính là một đôi cẩu nam nữ, tôi có chứng cứ!”
You cannot copy content of this page
Bình luận