Danh sách chương

 

“Giao dịch với tôi?”

Tôn Kiều có vẻ bất ngờ: “Giữa tôi và anh có thể có giao dịch cái gì?”

Tôi đáp: “Có người muốn mua cô, cô biết đúng không?”

“Đương nhiên!”

Tôn Kiều hừ lạnh một tiếng, không mấy vui vẻ.

Tôi hỏi tiếp: “Vậy cô có biết cô trị giá bao nhiêu tiền không?”

“Không biết, cũng không có hứng thú.”

Tôn Kiều trông có vẻ cụt hứng.

“Mười triệu!”

Tôi đề nghị: “Nếu như giao dịch thành công thì tôi có thể được chia bảy triệu! Hơn nữa nếu như cô chịu giúp tôi hoàn thành khoản giao dịch này thì tôi sẽ chia cho cô phân nửa của bảy triệu!”

Tôn Kiều nghe xong bật cười: “Anh đang khuyên tôi bán thân đấy hả?”

“Không!”

Tôi vội giải thích: “Cô chỉ cần cùng tôi xuất hiện ở chỗ đó là được, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi!”

Tôn Kiều ngẫm nghĩ, hình như đã hiểu gì đó: “Anh muốn đen ăn đen sao?”

Tôi đáp: “Đại khái là vậy!”

“Khó lắm!”

Tôn Kiều nói: “Nếu như là tên đạo sĩ tà đạo kia đích thân đi tới thì anh không có chút phần thắng nào đâu! Nhưng nếu là đồ đệ của gã thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng!”

Tôi ra sức khuyên: “Ba triệu rưỡi không phải khoản tiền nhỏ, cô hãy cân nhắc kỹ lại một chút!”

“Không cần cân nhắc!”

“Tiền của người sống với tôi mà nói chỉ là một đống giấy vụn!”

Tôn Kiều từ chối một cách vô cùng quả quyết.

Tuy tôi đã sớm đoán được kết quả như vậy nhưng nghe Tôn Kiều nói xong, trong lòng tôi vẫn có chút hụt hẫng.

Tôi dừng chân một lát rồi chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã!”

Nhưng đúng lúc này, Tôn Kiều bỗng dưng gọi tôi lại.

Tôi tò mò hỏi: “Cô… còn có việc gì sao?”

Tôn Kiều nói: “Vụ giao dịch ngày mai, tôi có thể giúp anh, cũng không lấy một xu nào! Nhưng sau khi sự việc thành công, anh cũng phải giúp tôi một chuyện!”

“Thật sao?”

Trong lòng tôi mừng như điên, vội hỏi: “Giúp việc gì?”

Tôn Kiều đáp: “Ngày mai nếu như anh còn sống thì tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Được!”

Tôi mở miệng đồng ý. 

Hôm sau, bầu trời xám xịt u ám.

Tiếng ve kêu ầm ĩ trên cây liên tục không ngớt.

Cả chó trong khu chung cư cũng không thèm nhúc nhích, nằm ở dưới bóng cây thè lưỡi, liều mạng hít thở.

Mười một giờ trưa, tôi lái xe chở Tôn Kiều chạy dọc theo đường Giang Nam chạy một mạch về phía Nam.

Tôn Kiều ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế, trên trán dán một lá bùa Trấn Quỷ.

Đương nhiên, lá bùa này là giả.

Trên đường đi, Tôn Kiều tò mò hỏi: “Lại nói anh cũng sắp chết rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Tôi đáp: “Tôi chết thì chết, nhưng trong nhà vẫn còn cha mẹ, còn có ông nội đã cao tuổi nữa!”

“Nhìn không ra anh còn là một người con hiếu thảo đấy!”

Tôn Kiều hỏi: “Đúng rồi, anh có hận tôi không? Nếu không phải vì tôi thì anh cũng sẽ không bị quỷ khí công tâm!”

Tôi lắc đầu: “Hận cô làm gì, đây đều là tôi tự chuốc lấy!”

Ầm ầm…

Trong lúc nói chuyện, trên đỉnh đầu bắt đầu có sấm đánh.

Trong phút chốc, lại có mưa to trút xuống, ngoài cửa sổ xe một mảnh tối tăm mù mịt!

Tôn Kiều vui vẻ nói: “Không có ánh mặt trời, chắc là tôi có thể giúp được!”

Bên bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu. Hai người đàn ông một béo một gầy trên thuyền thấy xe taxi chạy tới, lập tức đi xuống.

Tôn Kiều nói: “Vận may của anh tốt thật, là hai tên đồ đệ tới, hình như đều là lính mới!”

Tôi tự mình bung dù xuống xe.

Hai người đàn ông nhanh chóng đi tới trước mặt tôi.

Lúc này tên mập đi thẳng tới định mở cửa xe ở ghế phụ bên cạnh tài xế.

Tôi đưa tay ngăn gã lại, hỏi: “Tiền đâu?”

Tên mập dừng động tác, không có thiện chí nhìn tôi.

Cùng lúc đó, tên gầy đột nhiên lấy ra một sợi dây thừng tròng lên cổ tôi, siết tôi té xuống đất.

Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra, khoản giao dịch này hoàn toàn là một cái bẫy!

Đối phương hoàn toàn không có ý định muốn đưa tiền! 

Trong lúc giãy giụa, tôi lấy dao găm đã giấu ở thắt lưng trước đó ra, “phực”, một nhát cắt đứt dây thừng.

Không đợi tôi kịp hít thở, tên gầy đã bổ nhào tới, đè tôi ở dưới người gã. 

Tên gầy chẳng những linh hoạt mà còn có sức lực rất lớn.

Một quyền giáng xuống, đầu tôi lập tức choáng váng.

“Anh viễn, tôi tới đây!”

Giữa mưa to xối xả, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Tôi cũng không biết Hắc Tử từ đâu xông ra, một cước đạp tên gầy ngã lăn ra đất.

“Anh Viễn, anh không sao chứ?”

Hắc Tử dìu tôi đứng lên.

Tôi thở hồng hộc mấy hơi, hỏi: “Cái tên này, sao anh lại tới đây?”

Hắc Tử đáp: “Chuyện lớn như vậy, tôi đương nhiên phải tới rồi! Chỉ tiếc không thể dẫn anh đi kiếm tiền được!”

Mặc dù Hắc Tử không đáng tin lắm nhưng vẫn rất giảng nghĩa khí.

Trong lúc nói chuyện, tên gầy đã trốn lên thuyền.

Nhưng tên mập không có may mắn như vậy, gã nằm trên mặt đất, mình mẩy ngay đơ, hai mắt trợn tròn!

Mà Tôn Kiều thì đang ghé lên trên thi thể của gã, ăn như gió cuốn…

“Oẹ…”

Tôi và Hắc Tử liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc nôn ra…

Chờ đến khi hai chúng tôi lấy lại sức lực chạy đến, tên gầy đã chèo thuyền chạy xa.

Hắc Tử nói: “Anh viễn, tôi cũng phải đi đây, anh tự bảo trọng nhé!”

Anh ta nói rồi vỗ vỗ lên bả vai tôi.

Lúc này tên mập đã bị ăn đến sạch sẽ.

Tôn Kiều vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, nhìn tôi hỏi: “Quay về hay sao?

Tôi nhìn nước sông cuồn cuộn, bóng dáng cánh buồm đơn độc phía xa, nặng nề thở dài một hơi:

“Lên xe đi!”

Trên đường về, Tôn Kiều mở miệng nói: “Mặc dù chuyện của anh vẫn chưa hoàn thành, nhưng tôi thật sự đã giúp một tay…”

“Biết!”

Tôi cắt ngang lời cô ta: “Nói đi, muốn tôi làm gì?”

Tôn Kiều nói: “Bảy ngày sau, mười lăm âm lịch, cũng chính là đêm Tết quỷ, anh hãy đi đến mộ của tôi, tôi dẫn anh đến một nơi.

“Bảy ngày sau…”

Tôi đang định nói mình chưa chắc có thể sống đến khi đó.

Hình như Tôn Kiều đã đoán được suy nghĩ của tôi, lên tiếng bổ sung: “Nếu như anh còn sống.”

Lúc sắp đến nghĩa trang, Tôn Kiều đột nhiên hỏi: “Bộ anh thiếu tiền lắm sao?”

“Nói nhảm!”

Giọng điệu tôi không tốt lắm, dù sao tiền thì chưa kiếm được, còn suýt chút nữa bị người ta thủ tiêu.

Tôn Kiều nói: “Trong nhà tôi có một số thứ cũng coi như có giá trị, như vậy đi, bây giờ hai chúng ta ghé qua đó một chuyến nhé!”

“Hả?”

Tôi hơi bất ngờ, không biết Tôn Kiều có ý gì.

Tôn Kiều hỏi: “Không phải anh muốn kiếm tiền về nhà hiếu kính cha mẹ già sao?”

Tôi gật đầu, hỏi: “Cho nên?”

Tôn Kiều giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải nhà từ thiện gì! Bảy ngày sau tôi còn cần dùng đến anh nên giờ chỉ có thể tận lực giúp anh giải quyết nỗi lo về sau!”

“Được!”

Tôi phanh gấp, quay ngược đầu xe.

Xe nhanh chóng chạy tới khu phố Tứ Hợp quận Tân Bắc.

Tôn Kiều đi tới trước mặt con sư tử đá bên trái, cho tay vào trong miệng sư tử móc ra một cái chìa khóa…

Chúng tôi băng qua đình viện đi vào nhà chính.

Tôn Kiều tự mình ngồi lên trên ghế sô pha, chắc là đang nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt rất là bi thương: “Trong phòng trên lầu hai có một ít hoàng kim châu báo, anh tự đi lên đi, muốn lấy gì tùy anh.”

“Cảm ơn!”

Tôi vội đi lên lầu.

Dựa theo chỉ dẫn của Tôn Kiều, tôi nhanh chóng tìm ra một rương châu báu, bên trong toàn là đồ trang sức quý giá.

Cuối cùng tôi chọn hai cái vòng tay bằng vàng, bốn sợi dây chuyền vàng, dựa theo giá thị trường chắc là khoảng hai trăm ngàn!

Chờ tôi chọn xong đồ rồi đi xuống lầu, chỉ thấy trên ghế sô pha trống trơn, không thấy Tôn Kiều đâu nữa, đoán chừng đã quay về mộ rồi.

Trên đường tôi chạy về, đúng lúc đi ngang qua một cửa tiệm thu mua vàng.  

Tôi bán hết đống trang sức, đổi ra tiền mặt một trăm tám mươi ngàn.

Về đến phòng trọ, tôi dọn dẹp sơ qua một lượt, chuẩn bị đi suốt đêm về nhà nói lời tạm biệt với cha mẹ.

 

Hết Chương 11: Đen ăn đen.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page