Tôi Là Con Gái Của Quỷ Vương

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Cô ta lảo đảo bước đến trước mặt tôi, giọng khàn khàn:

“Cậu đã làm gì tôi?”

 

Tôi lạnh lùng cười:

“Tôi đã cảnh báo cậu từ trước, nhưng cậu không tin. Dám mượn âm thọ, cậu là người đầu tiên đấy.”

 

Sắc mặt cô ta lập tức chuyển sang hoảng loạn:

“Không thể nào… Cậu đang nói dối.”

 

Chưa dứt lời, cô ta liền khẩn cầu, giọng run rẩy:

“Hãy nói cho tôi cách giải quyết. Tôi không thể chết ngay bây giờ, tôi vẫn còn ba tháng!”

 

Tôi kéo chăn đứng dậy, giọng bình thản:

“Quá giờ trưa, không ai có thể cứu cậu.”

 

Cô ta hoảng hốt, gần như hét lên:

 

“Cậu chắc chắn có cách! Tôi sẽ làm theo. Cậu bảo tôi quỳ lạy trả lại, tôi sẽ làm ngay bây giờ!”

 

Nói xong, cô ta liền quỳ xuống, liên tục dập đầu không ngừng, khiến hai người bạn cùng phòng bị đánh thức.

 

Từ Tinh bật đèn, nhìn thấy cảnh tượng đó, giận dữ quát lên:

“Thời Vũ! Cậu lại bắt nạt Tư Trừng à!”

 

“Tôi sẽ báo với giáo viên, yêu cầu đuổi cậu ra khỏi ký túc xá.”

 

Khương Tư Trừng thấy tôi không có ý định cứu cô ta, càng thêm tuyệt vọng, chỉ tay vào mặt tôi, giọng đầy oán hận:

 “Thời Vũ! Cậu cố ý! Cậu biết cậu không giống người bình thường, tại sao không chuyển ra ngoài sống, để tôi không mượn nhầm mạng của cậu?”

 

Đúng lúc này, Tần Dịch xuất hiện đúng giờ, đội mũ che mặt, chỉ có tôi và người sắp chết mới nhìn thấy anh ta.

 

Khi Khương Tư Trừng nhìn thấy Tần Dịch, mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, tay chân quơ loạn xạ, hét lớn:

“Đi đi! Biến đi! Tôi không muốn chết!”

 

Cô ta mở cửa, không kịp mang giày, chạy thục mạng ra ngoài.

 

Từ Tinh quay sang trách móc tôi, nắm lấy cổ tay tôi, giọng đầy phẫn nộ:

 

“Cậu đã làm gì Tư Trừng? Tại sao cô ấy lại sợ cậu đến vậy?”

 

Tôi lạnh lùng nhìn cổ tay mình, ánh mắt sắc lạnh đủ để Từ Tinh như bị điện giật, lập tức buông tay ra.

 

Ngày hôm sau, tôi không ngờ lại thấy Khương Tư Trừng còn sống và đang ngồi trong lớp học.

 

Bên trong phòng học vô cùng náo nhiệt. Từ Tinh đang kể lại chuyện xảy ra tối qua, giọng điệu đầy kịch tính.

 “Tư Trừng, tối qua suýt chút nữa cậu làm tớ sợ chết khiếp, cứ tưởng lời Thời Vũ nói là thật đấy.”

 

4

 

“Chỉ là mình mơ thấy ác mộng thôi, xin lỗi vì đã làm các cậu hoảng sợ.”

Khương Tư Trừng cười áy náy.

 

Từ Tinh xua tay:

“Cậu không sao là tốt rồi. Nhưng cứ nghĩ đến việc Thời Vũ nghiêm túc nói rằng cậu sẽ chết tối qua, mình không nhịn được cười. Hay là chúng ta nói với giáo viên rằng đầu óc cô ấy có vấn đề.”

 

Cô ta chỉ vào đầu mình: “Bảo cô ấy đến khoa thần kinh khám và lấy thuốc đi.”

 

Trần Kỳ lắc đầu:

“Thôi bỏ đi, tốt nhất chúng ta nên tránh xa cô ta. Nếu bị dính vào, chắc khó mà thoát ra được.”

 

Khương Tư Trừng nghe vậy, khẽ cười:

“Các cậu đừng nói vậy về Thời Vũ. Nhưng mà, tối qua mình thường thấy cô ấy lẩm bẩm nói chuyện với không khí trong ký túc xá, nhìn đáng sợ lắm. Không biết liệu cơn ác mộng của mình có liên quan gì đến cô ấy không.”

 

Tôi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đám người đang nói chuyện.

 

Không ngờ cô ta lại được lệ quỷ gia hạn thêm một ngày mạng sống!

 

Làn khí đen u ám và quỷ dị trên trán Khương Tư Trừng càng lúc càng đậm.

 

Làm sao cô ta lại dính dáng đến lệ quỷ?

 

Gia hạn mạng sống một ngày từ lệ quỷ phải trả giá bằng hàng chục năm tu vi, mà theo tôi biết, không có lệ quỷ nào tốt bụng đến mức hy sinh như vậy.

 

Ánh mắt sắc bén của tôi khiến Khương Tư Trừng nhận ra, cô ta lập tức quay sang, cười gượng:

“Thời Vũ, cậu đừng giận. Mọi người chỉ đang đùa một chút thôi.”

 

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã thấy ngay sau lưng Trần Kỳ xuất hiện một oán linh đậm đặc.

 

Ngay lập tức, tôi đoán ra ý đồ của Khương Tư Trừng.

 

Ánh mắt dừng lại trên Trần Kỳ, người vẫn đang đứng ra bênh vực Khương Tư Trừng, tôi không nhịn được chửi thề:

“Đồ ngu! Bị người ta tính kế mà vẫn làm con rối cho họ.”

 

Một khi oán linh nuốt trọn Trần Kỳ, cô ta sẽ chỉ còn lại một lớp da – đây là một thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả việc mượn mạng: mượn da tái sinh!

 

Khương Tư Trừng muốn sử dụng dung mạo và danh tính của Trần Kỳ để sống tiếp.

 

Lúc này, điện thoại của tôi rung lên hai lần.

 

Tôi mở ra xem, là tin nhắn từ Tần Dịch.

 

5

 

【Vừa nhận được tin, có một ác quỷ đã mượn da tái sinh trên thân thể một nam sinh ở Đại học Kinh Đại. Việc Khương Tư Trừng còn sống là do nó gây ra. Quỷ Vương yêu cầu cô tìm ra con quỷ đó để ngăn nó tiếp tục làm hại loài người.】

 【Chuyện âm thọ của cô trên người bình thường, Quỷ Vương đã biết. Ngài ấy nói chỉ cần cô xử lý ổn thỏa vụ ác quỷ, ngài sẽ thay cô giải quyết chuyện âm thọ. Tôi sẽ hỗ trợ cô trong bóng tối.】

 

Đọc xong tin nhắn, tôi thu điện thoại lại, ánh mắt lướt qua Trần Kỳ.

 

Khi nhìn thấy chuỗi vòng tro cốt trên cổ tay cô ta, tôi cười lạnh:

“Cái này là Khương Tư Trừng tặng cho cậu à?”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page