02
Sáng hôm sau, Trần Kỳ đăng đoạn video quay tối qua lên nhóm trường và diễn đàn.
Trong video, Khương Tư Trừng trông rất đáng thương, còn tôi thì lại bị dựng thành kẻ hung hăng, ép buộc.
Tôi vừa lấy xong phần ăn trong căng-tin, một nam sinh mặc đồng phục bóng rổ bê khay đồ ăn chặn tôi lại.
Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt dò xét rồi cười khẩy:
“Hóa ra cậu chính là Thời Vũ, người ép Tư Trừng quỳ, còn đập vỡ chuỗi vòng mà cô ấy khó nhọc xin được?”
“Người như cậu mà không bị ung thư thì thật lạ đấy. Loại người như cậu mới đáng chết nhất.”
“Cậu mau xin lỗi Tư Trừng đi. Nếu cô ấy tha thứ, mọi chuyện coi như xong.”
Khương Tư Trừng đứng sau lưng cậu ta, khẽ kéo áo cậu ta:
“Đừng làm thế, đều là bạn học cả mà.”
Tôi nhận ra người này – Sở Ngang, kẻ chuyên gây rối ở trường.
Cậu ta được nhận vào đây không phải vì học lực, mà vì cha cậu ta đã chi tiền xây vài tòa nhà giảng dạy cho trường.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
“Nghe nói thời cổ đại có bó chân, giờ thì thấy cậu đúng là bó não.”
Sở Ngang tức giận:
“Cậu nói cái gì!”
Tôi nhìn chăm chú vào vầng khí đen trên trán cậu ta, giọng điềm tĩnh:
“Hôm nay tốt nhất cậu nên ít nói, không thì sẽ gặp họa sát thân.”
Cậu ta cười khẩy, không tin:
“Cái gì? Cậu nghĩ mình là ai mà dám nói như thế? Tôi sẽ nói nhiều hơn xem thử cái ‘họa sát thân’ này là gì!”
Cậu ta bước lên phía trước hai bước, chân trượt một cái, cả người lẫn khay thức ăn ngã nhào xuống đất.
Nước sốt đổ đầy mặt, mũi đập mạnh xuống sàn, máu chảy ròng ròng, chỉ nghe tiếng cũng đủ thấy đau.
Sở Ngang ôm lấy mũi, tức giận hét lên:
“Thời Vũ! Cậu đã làm gì với tôi hả?”
Khương Tư Trừng khóc lóc, ánh mắt đầy vẻ oán trách:
“Mình đã tha thứ cho cậu rồi, sao cậu vẫn nói mấy lời độc ác như vậy để nguyền rủa bạn học?”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt kiểu “cậu đúng là đồ ngốc”, rồi gói phần ăn đang dở dang lại và quay người rời đi.
Trên đường, nhiều người chỉ trỏ vào tôi, giọng nói cố tình để tôi nghe thấy:
“Cậu ta chính là cái người ở khoa Kiến trúc, tối qua bảo bạn cùng phòng sẽ chết, Thời Vũ đúng không?”
“Chính là cậu ta, nghe bảo đầu óc có vấn đề mà chẳng có tiền đi bệnh viện. Còn nghe bạn cùng phòng nói rằng thỉnh thoảng ban đêm cô ta lẩm bẩm cái gì mà ‘sứ giả âm gian’, ‘Quỷ Vương’, đáng sợ lắm. May là mình không ở cùng phòng với cậu ta.”
“Cậu ta còn khẳng định tối nay bạn cùng phòng sẽ chết, tôi muốn xem thử có đúng như cậu ta nói không.”
03
Khi tôi trở về ký túc xá, một luồng khí quen thuộc từ âm gian đập vào mặt.
Tôi nhìn về phía ban công: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Dịch tháo mũ xuống, hình dáng hiện ra.
Anh ta mặc một bộ vest đen, nụ cười thoáng trên môi tựa như ngọc sáng, đầy mê hoặc.
Liếc qua tài liệu trong tay, anh ta mới lên tiếng:
“Bạn cùng phòng của cô tối nay số mệnh đã tận, tôi đến để dẫn cô ấy đi.”
Tần Dịch – sứ giả âm gian, chuyên trách việc dẫn linh hồn người chết đi đầu thai chuyển kiếp.
“Người này vốn còn ba tháng dương thọ. Nhưng tôi phát hiện trên người cô ta có âm thọ của cô. Nếu Quỷ Vương biết âm thọ của cô lại xuất hiện trên một người bình thường, đó sẽ là vi phạm đại kỵ của âm gian.”
Tôi vốn đã bực bội, nghe xong lời Tần Dịch càng thêm khó chịu:
“Tôi cũng không rõ cô ta nghe được ở đâu về chuyện mượn mạng. Đêm qua thừa lúc tôi ngủ, cô ta đã mượn ba tháng dương thọ. Bình thường còn có thể cứu vãn, nhưng cô ta vốn dĩ chỉ còn ba tháng, bây giờ thành ra tối nay cô ta phải chết.”
Đôi mắt Tần Dịch hơi nheo lại:
“Mượn mạng là một thủ đoạn cực kỳ hung ác, số người biết đến chuyện này rất ít.”
Còn chưa nói hết, cánh cửa bỗng phát ra tiếng động.
Tôi nhìn anh ta.
Tần Dịch đội mũ lên, lập tức biến mất trong không khí.
Khương Tư Trừng trở về từ phòng y tế, thấy tôi ở ký túc xá một mình, lập tức bỏ cái vẻ giả tạo thường ngày.
“Không ngờ cậu cũng biết chuyện mượn mạng. Đêm qua nếu cậu không bất ngờ tỉnh dậy, tôi thật sự đã định mượn vài chục năm dương thọ từ cậu rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Khương Tư Trừng:
“Cậu nghe được chuyện mượn mạng từ đâu?”
Cô ta cười nhạt:
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”
Nghĩ đến việc khó giải thích với Quỷ Vương, tôi nắm lấy cổ tay cô ta, kéo đến trước gương.
“Nhìn kỹ khuôn mặt vàng vọt này đi. Đây là kết quả của việc mượn mạng thành công sao? Giờ còn chưa qua 12 giờ trưa, mau trả lại âm thọ cho tôi, nếu không, qua thời điểm này, không ai cứu nổi cậu nữa.”
Cô ta không thèm để tâm, chỉ lạnh lùng đáp:
“Cậu bị điên à? Thứ đã đến tay tôi, bảo tôi trả lại cho cậu???”
Tôi cười nhạt.
Tùy cậu thôi. Cùng lắm tôi chịu bị lão già Quỷ Vương trách mắng một trận.
Buổi tối, 9 giờ.
Khương Tư Trừng đột nhiên co rúm lại trên giường, gương mặt méo mó như đang chịu đựng một cơn đau đớn kinh hoàng.
You cannot copy content of this page
Bình luận