Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Ai cũng biết rằng, những người nghiện cờ bạc thường không phải người tử tế.

 

Cha của Hà Niệm Niệm vốn là bạn thân từ nhỏ của cha Phó Thanh Vũ. 

 

Khi cha Phó mới bắt đầu nghiện ngập, cha Hà còn cho vay tiền để xoay xở.

 

Nhưng sau nhiều lần cha Phó nhanh chóng phung phí số tiền đó, cha Hà hoàn toàn thất vọng và cắt đứt quan hệ.

 

Vì vậy, cha Phó thường xuyên chửi bới cha Hà thâu đêm, khiến Phó Thanh Vũ khi còn nhỏ đã lầm tưởng rằng cha Hà là kẻ thù của cha mình.

 

Hơn nữa, vì không muốn gây bóng ma tâm lý cho con trẻ, cha Hà rất ít khi nhắc đến cha mẹ ruột của Phó Thanh Vũ trong nhà, điều này khiến cậu ấy luôn nghĩ mình được “kẻ thù” nhận nuôi.

 

Trong suốt thời gian đó, Phó Thanh Vũ luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ để họ tin cậu ấy thật sự đã quên đi cha mẹ ruột.

 

Nhưng trong thời gian sống cùng, Phó Thanh Vũ lại nảy sinh một thứ tình cảm khác thường dành cho Hà Niệm Niệm, người chị nuôi của mình.

 

Vừa nhớ đến sự tốt bụng của cô ấy, vừa căm ghét vì đó là con gái của “kẻ thù”.

 

Tình cảm của cậu ấy dành cho Hà Niệm Niệm quá nặng nề, cuối cùng phát triển thành một kiểu tình yêu bệnh hoạn.

 

Phó Thanh Vũ có một ưu điểm nổi bật: rất có năng lực.

 

Khi còn đi học thì luôn đứng đầu bảng xếp hạng, sau khi trưởng thành thì tự lập và tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

 

Giang Giác vừa là đối thủ cạnh tranh thành tích, vừa là tri kỷ hiếm có mà Phó Thanh Vũ tìm được.

 

Cậu ấy vừa ghét sự xuất hiện của người này vì phải tranh giành thứ hạng, vừa coi đó là người bạn duy nhất của mình.

 

Chỉ là, Giang Giác xuất thân trong gia đình giàu có, tuy nhìn qua không có vẻ gì kiêu ngạo, nhưng thực chất lại là một công tử nhà quyền thế.

 

Còn Phó Thanh Vũ chỉ là một cô nhi. 

 

Sự tồn tại của Giang Giác khiến Phó Thanh Vũ cảm thấy tự ti.

 

Cảm xúc của cậu ấy đối với Hà Niệm Niệm và Giang Giác đều mang đầy mâu thuẫn.

 

Huống chi, người bạn tốt nhất của mình lại cướp đi người mình yêu nhất.

 

Những cảm xúc mâu thuẫn bị dồn nén lâu ngày trong lòng, lượng biến chuyển thành chất biến, cuối cùng dẫn đến một bi kịch.

 

Cuối cùng, Phó Thanh Vũ điều tra được sự thật về cái c.h.ế.t của cha mẹ ruột, phát hiện ra rằng cả cuộc đời mình chẳng qua chỉ là một trò cười.

 

Trong lúc tuyệt vọng đã nghĩ đến việc kết thúc tất cả bằng cách g.i.ế.t c.h.ế.t Hà Niệm Niệm và Giang Giác, hai cái gai trong lòng.

 

Nhưng đến lúc thực sự chuẩn bị phóng hỏa, Phó Thanh Vũ lại nhận ra bản thân vẫn không nỡ, cuối cùng buông tha cho họ và tự thiêu mình trong ngọn lửa.

 

Có lẽ sự xuất hiện của tôi, kẻ chuyên phá bĩnh này, đã khiến Phó Thanh Vũ sớm cảm nhận được thái độ của Hà Niệm Niệm, dẫn đến việc hành vi của cậu ấy có chút vượt khỏi quỹ đạo cốt truyện.

 

Tôi không muốn suy nghĩ quá sâu về điều đó, dù sao hệ thống cũng chẳng đưa ra hình phạt gì với tôi vì đã can thiệp vào cốt truyện.

 

Họ đều chỉ là những nhân vật trong sách, chẳng qua chỉ là một chuỗi văn bản mà thôi.

 

Tôi vốn không có cảm xúc gì với những nhân vật giấy này, đến cả con boss trong game tôi chơi suốt nửa năm còn chẳng nhớ nổi trông nó như thế nào.

 

Những thành bại phải trải qua đều liên quan trực tiếp đến sự sống còn của mình.

 

Dù thành công hay thất bại, đều chỉ có thể ở lại thế giới này tối đa một năm.

 

Tôi sốt sắng nắm lấy tay Phó Thanh Vũ: “Bảo bối, tôi sẽ cho cậu 3.000 mỗi tháng, còn trả cả tiền thuê nhà cho cậu, với điều kiện là chúng ta cùng sống chung, được không?”

 

Có lẽ chưa từng gặp ai mặt dày như tôi, cậu ấy rút tay lại một cách miễn cưỡng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn tôi, như nhớ ra điều gì, bỗng ngẩn người.

 

Khi tôi nghĩ rằng Phó Thanh Vũ sắp từ chối, thì cậu ấy lại đỏ bừng tai: “Nhưng cậu không được tùy tiện đụng tay đụng chân.”

 

Trẻ con, đúng là trẻ con mà.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page