Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi nhanh chóng mua gói định vị, rồi bắt taxi đến địa điểm nơi Phó Thanh Vũ đang ở.

 

Hôm nay là cuối tuần, Phó Thanh Vũ đang cùng với Hà Niệm Niệm đi mua sắm tại siêu thị.

 

Hà Niệm Niệm đang chọn hàng trên kệ, còn Phó Thanh Vũ thì đẩy xe mua sắm, cúi đầu im lặng, không biết đang nghĩ gì.

 

“Tiểu Vũ, gần đây em làm sao thế?”

 

Phó Thanh Vũ như bừng tỉnh từ giấc mơ, “à” một tiếng, nhìn rõ là Hà Niệm Niệm, rồi lắc đầu nói: “Không có gì, em có thể làm sao chứ?”

 

Hà Niệm Niệm bỏ hàng vào xe, chống nạnh nói: “Tại sao em lại phớt lờ chị?”

 

Phó Thanh Vũ nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ: “Không phải em đang nói chuyện với chị còn gì?”

 

“Em biết chị không có ý đó mà.” Hà Niệm Niệm vội nói. 

 

“Ý chị là… Ý chị là, thái độ của em đối với chị đã không còn giống như trước đây nữa. Thậm chí, thậm chí em cũng chẳng thèm để ý đến Giang Giác nữa.”

 

Phó Thanh Vũ đứng sững tại chỗ, im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ bật cười khi nhìn Hà Niệm Niệm.

 

“Không phải chị đã bảo em đừng bám lấy hai người nữa sao? Em chủ động rời xa hai người không phải là tốt à? Hay là chị nói thẳng đi, chị muốn em phải làm thế nào?”

 

Ánh mắt của Phó Thanh Vũ khiến Hà Niệm Niệm giật mình sợ hãi.

 

Trong mắt cô ấy, Phó Thanh Vũ chỉ là một cậu em trai ngoan ngoãn, hay quấn quýt.

 

Không nên trở thành người áp đảo, sắc sảo như hiện tại.

 

“Chị…” Hà Niệm Niệm không biết phải trả lời thế nào.

 

Phó Thanh Vũ nói: “Chị à, tôi gọi chị là ‘chị’, nhưng chị họ Hà, còn tôi họ Phó…”

 

Tôi đang trốn một bên xem drama rất hăng say, thì trong đầu vang lên một tiếng: “Cảnh báo! Phản ứng bài xích, nguy cơ nổ cơ thể!”

 

Ch.ó hệ thống!! 

 

Tôi đành phải phá tan bầu không khí, lao lên kéo Hà Niệm Niệm ra, rồi túm lấy cổ áo của Phó Thanh Vũ, mạnh mẽ giữ chặt cằm cậu ấy.

 

Cảm giác trên tay rất tuyệt, mặt nhỏ, trắng trẻo, da rất mịn màng.

 

Đôi mắt to của Phó Thanh Vũ lập tức đỏ rực, đầy tia máu dữ tợn.

 

Tôi vừa giữ mặt cậu ấy, vừa run rẩy quỳ xuống: “Anh trai, tôi xin anh, anh là anh ruột của tôi, chỉ cần nhìn tôi một phút thôi, nhìn tôi một phút được không?”

 

Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi hoàn toàn không biết, vì nhiệm vụ quá hạn, tôi đã mất ý thức.

 

Bài học xương máu: Hóng chuyện gây hại cho sức khỏe.

 

10.

 

Tôi cứ nghĩ lần này mình chắc chắn xong đời, ai ngờ giữa cơn hỗn loạn lại nghe được một tiếng “Đinh~”.

 

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng 600.000.”

 

Tôi phấn khích bật dậy từ trên giường, sau đó liền nhìn thấy Phó Thanh Vũ.

 

Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt to đầy vẻ nghi hoặc, lại như đang viết hai chữ: Lố bịch.

 

Nhìn quanh một lượt, tôi thấy mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, liền hỏi: “Là cậu và Hà Niệm Niệm đưa tôi đến đây?”

 

Phó Thanh Vũ khó chịu nói: “Không thì sao? Cô mộng du tự mình đi đến đây à?”

 

Tôi cố nhớ lại trước khi ngất đi, hình như mình đã nắm cằm của Phó Thanh Vũ, ép đối phương nhìn mình…

 

Rồi cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt có chút khó tả.

 

“Sao cô không sớm nói là mình bị bệnh bạch cầu?”

 

Đầu óc như bị sét đánh ngang tai, vì… chính tôi còn không biết mà!

 

Tôi gõ vào hệ thống: “Hệ thống, từ khi nào mà tôi bị bệnh bạch cầu vậy?”

 

Hệ thống trả lời: “Đây là thiết lập nhân vật cho cô, một nhân vật quần chúng. Cô là một tiểu thư nhà giàu không được cha mẹ yêu thương, mắc bệnh bạch cầu và chỉ còn một năm để sống.”

 

Nghe đã thấy đúng kiểu thiết lập để nuôi dưỡng một nữ phụ biến thái rồi…

 

Phải nói rằng, trình độ của bác sĩ trường này thật sự quá kém!

 

Làm lỡ cả bệnh tình của tôi!

 

Tôi cảm thấy tối sầm mặt: “Sao cậu không nói sớm? Hóa ra ở đây cũng c.h.ế.t, vậy tôi cố công s.à.m s.ỡ với Phó Thanh Vũ để làm gì?”

 

Hệ thống đáp: “Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và kiếm đủ 5 triệu thì có thể trở về thế giới ban đầu~”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page