Chương 1:
17/01/2025
Chương 2:
17/01/2025
Chương 3:
17/01/2025
Chương 4:
17/01/2025
Chương 5:
17/01/2025
Chương 6:
17/01/2025
Chương 7:
17/01/2025
Chương 8:
17/01/2025
Chương 9:
17/01/2025
Chương 10:
17/01/2025
Chương 11:
17/01/2025
Chương 12:
17/01/2025
Chương 13:
17/01/2025
Chương 14:
17/01/2025
Cuối cùng một ngày nọ, tôi đã dùng việc cúp tiết làm cái giá, núp ngoài lớp của Phó Thanh Vũ cả một tiết học.
Và cuối cùng, vào lúc tan học, tôi cũng “chặn” được người.
Thấy tôi, Phó Thanh Vũ chỉ liếc nhạt một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt không vui không buồn, trông như đã ngộ ra đại thừa Phật pháp.
Mấy ngày không gặp, đối phương dường như trầm lắng hơn rất nhiều.
Tôi lắp bắp mở lời: “Phó Thanh Vũ, tôi đến để xin lỗi cậu…”
Vừa nói, trong lòng vừa dâng lên nỗi sợ hãi.
Nếu lúc này ép buộc xoay mặt người ta lại, khiến người ta sụp đổ khóc thêm lần nữa thì phải làm sao?
Ngoài dự đoán của tôi, Phó Thanh Vũ lại vô cùng bình tĩnh nói: “Được, tôi tha thứ cho cậu.”
Trong lòng tôi vui mừng, tiến thêm một bước về phía trước…
Ngay khoảnh khắc đó, Phó Thanh Vũ như bị điện giật, bật lùi lại.
Bạn từng thấy một con tôm hùm bị giật mình chưa? Khi nó bị hoảng, sẽ cong lưng phóng ngược ra sau.
Động tác phản xạ nhanh như chớp và sự chống cự của Phó Thanh Vũ lúc này không khác gì cảnh đó.
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng, nhưng chân thì không kìm lại được mà bước thêm một bước.
Không ngờ, Phó Thanh Vũ không hề hoảng sợ, khóe môi lại nhếch lên, lộ ra một nụ cười mang đầy vẻ tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện không lý do, tôi mơ hồ cảm thấy tình hình không ổn.
“Bạn học kia, em định làm gì với học sinh Phó Thanh Vũ của chúng tôi?”
Tôi quay đầu lại, thấy một ông chú đầu hói đeo kính đang nhìn mình đầy cảnh giác, ánh mắt chẳng khác gì một người nông dân vừa phát hiện một con heo rừng đang phá hoại vườn cải nhà mình.
Tôi nhớ ông ấy, chính là giáo viên chủ nhiệm của Phó Thanh Vũ.
Trời đất quỷ thần ơi, thằng nhóc này học khôn rồi, còn biết tìm giáo viên để tung đòn “cấp độ cao”!
Mặc dù tôi có hệ thống chống lưng, không ngừng tự tẩy não mình rằng—Đây chỉ là một thế giới trong sách, đây chỉ là một thế giới trong sách.
Nhưng, ai mà không sợ giáo viên cơ chứ!
Sau khi bị giáo viên chủ nhiệm của Phó Thanh Vũ gọi đi “giáo huấn” nửa ngày, tôi lại bị giáo viên chủ nhiệm lớp mình lôi đi phổ cập kiến thức về tác hại của yêu sớm.
Có lẽ giáo viên chủ nhiệm cảm thấy việc tôi quấy rối học sinh lớp khác quá mất mặt, nên còn gọi thêm giáo viên tâm lý của trường để tư vấn.
Giờ thì hay rồi, cả trường đều biết có một cô gái biến thái cứ dai dẳng bám lấy Phó Thanh Vũ, đến mức cúp tiết chỉ để “rình” người.
Từ phòng tư vấn tâm lý đi ra, tôi nhìn thấy Phó Thanh Vũ.
Trên mặt cậu ấy lần đầu tiên lộ ra nụ cười đầy khiêu khích, ngạo nghễ và quyến rũ, đúng chất của một phản diện.
9.
Xuống địa phủ, Diêm Vương hỏi đã phạm tội gì?
Tôi nói rằng cả đời này mình quá biến thái.
Nghe vậy, Diêm Vương lắc đầu, đập bàn phán rằng tôi phải xuống tầng thứ mười tám của địa ngục.
Khi bị Ngưu Đầu Mã Diện lôi xuống, tôi khóc lóc kể nỗi oan ức của mình.
Tôi nói: “Tôi oan quá, oan quá, tất cả đều do hệ thống s.à.m s.ỡ đó xúi giục tôi làm…”
Ngẩng đầu lên, Mã Diện biến thành Phó Thanh Vũ, chế giễu hỏi lại: “Cô thật sự oan ư?”
Đột nhiên “đinh” một tiếng, tôi giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
“Hệ thống cảnh báo: Phản ứng bài xích sắp xảy ra. Ký chủ cần tìm Phó Thanh Vũ để hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra phản ứng bài xích hệ thống dẫn đến nổ tung cơ thể.”
Tôi choáng váng, buồn nôn, lần này phản ứng còn dữ dội hơn cả lần trước.
Không chỉ chảy máu mũi, mà cả người còn co giật.
Giữa lúc trời đất quay cuồng, hệ thống lại vang lên: “Cửa hàng đã cập nhật sản phẩm mới: Gói định vị Phó Thanh Vũ đã được lên kệ.”
“Mua gói sẽ nhận được định vị tức thời của Phó Thanh Vũ, kèm theo thời gian trì hoãn phản ứng bài xích kéo dài thêm ba giờ…
“Gói có giá 100.000. Ký chủ có muốn mua không?”
Không mua thì c.h.ế.t chắc rồi!
You cannot copy content of this page
Bình luận