Chương 1:
17/01/2025
Chương 2:
17/01/2025
Chương 3:
17/01/2025
Chương 4:
17/01/2025
Chương 5:
17/01/2025
Chương 6:
17/01/2025
Chương 7:
17/01/2025
Chương 8:
17/01/2025
Chương 9:
17/01/2025
Chương 10:
17/01/2025
Chương 11:
17/01/2025
Chương 12:
17/01/2025
Chương 13:
17/01/2025
Chương 14:
17/01/2025
Cô ấy không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong, Phó Thanh Vũ nhìn thấy cô ấy và Giang Giác đứng cùng nhau liền uất ức đến mức hai hàng nước mắt chảy dài.
Tôi cảm thấy một sự tội lỗi sâu sắc, mình thật sự khiến người ta khóc rồi!
Áy náy chọc chọc vào người cậu ấy: “Xin… xin lỗi…”
Nhưng không chọc thì thôi, vừa chọc vào, Phó Thanh Vũ liền hét lên một tiếng “Oa!” rồi tiếp tục cúi người, với dáng ngồi xổm đầy uất ức, dịch người sang bên cạnh vài bước.
Cậu ấy trông như một chú thỏ bị hoảng sợ, nức nở nói: “Cậu đừng như vậy, tôi sợ lắm…”
Sau đó, cậu ấy vùi đầu vào cánh tay, bắt đầu khóc nức nở.
Không phải chứ, chẳng phải bảo là “bạch liên hoa”, bảo là sự yếu đuối chỉ toàn diễn thôi sao?
Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của tôi liền đáp: “Hiện tại Phó Thanh Vũ mới 17 tuổi, cậu ấy vẫn là một đứa trẻ.”
Tôi không kìm được mà phàn nàn: “Là 17 tuổi chứ không phải 7 tuổi, nhà ai có một chàng trai ngoan lại cứ khóc lóc mãi thế này?”
Hệ thống lại nói: “Có khi chính vì là chàng trai ngoan, biết bản thân không còn trong sạch nên mới sụp đổ mà khóc lóc đấy?”
Nó nói có vẻ có lý đến mức tôi suýt bị dẫn dắt theo…
“Không phải!” Tôi phản ứng lại: “Chẳng phải tại cậu, cái hệ thống vô lương tâm này, bắt tôi làm mấy chuyện thất đức sao!”
7.
Hiện tại, tôi trong sách chỉ mới 17 tuổi, nhưng đã nắm trong tay 600.000.
Tôi cảm thấy ở giai đoạn này, cuộc đời chẳng còn điều gì phiền toái nữa.
“Đinh~ Nhiệm vụ kích hoạt: Hãy giữ cằm Phó Thanh Vũ và nhìn thẳng vào mắt nhau trong một phút.”
Phiền toái đến rồi.
Tôi nhận ra, cái hệ thống s.à.m s.ỡ này chỉ tập trung “s.à.m s.ỡ” với Phó Thanh Vũ.
“Hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ nhận được 600.000 tiền mặt.”
Tôi vỗ tay một cái, đúng là một phiền toái ngọt ngào!
Phó Thanh Vũ, bảo bối đến đây~
……
Nhưng bảo bối vẫn không dám làm.
Sau khi bị tôi chọc tới khóc nức nở, Phó Thanh Vũ nhanh chóng bắt đầu thực hiện hành động trả đũa.
Một ngày nọ, vừa bước vào lớp học, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi chuẩn bị mở ngăn bàn để lấy sách, bỗng nhiên nhìn thấy một cái đầu rắn, lưỡi đỏ lè thè lè thò ra, bốn mắt chạm nhau với mình.
Hoa văn trên người nó trông rất quen, quen đến mức buồn nôn…
Chưa đầy vài giây đối mặt, nó liền lao về phía tôi…
Trong thời khắc nguy cấp, hệ thống vang lên: “Phát hiện nguy hiểm đối với ký chủ, đạo cụ ‘Rắn nhỏ xinh’ sẽ được thu hồi.”
Vậy là, bóng dáng “rắn nhỏ xinh” lóe lên trong ngăn bàn của tôi, sau đó biến mất…
Mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mồ hôi lạnh vẫn lăn trên má, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Vừa mới bình tĩnh lại một chút, chỗ ngồi cạnh cửa sổ với ánh sáng tuyệt vời của tôi bỗng tối sầm.
Ngẩng đầu lên, Phó Thanh Vũ đang đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Dưới ánh sáng ngược, khuôn mặt cậu ấy đầy bóng tối, trông chẳng khác nào một ác quỷ đang đến đòi mạng.
Thấy tôi không có chuyện gì, nét mặt của cậu ấy lại càng sa sầm hơn.
Rõ ràng “rắn nhỏ xinh” là ai đặt vào đó thì không cần đoán cũng biết.
Tên này thật sự biết cách trả thù!
8.
Nói đi cũng phải nói lại, việc khóc lóc giữa ban ngày ban mặt trong khuôn viên trường đã gây ra một cú sốc lớn cho Phó Thanh Vũ.
Cụ thể là không còn giao du với nam nữ chính nữa.
Điều này khiến cậu ấy càng trở nên bí ẩn, thoắt ẩn thoắt hiện.
Trời đánh cái cốt truyện này, Phó Thanh Vũ học lớp tự nhiên, còn tôi ở lớp xã hội, thậm chí không chung một tòa giảng đường.
Dù có lao ngay đến lớp cậu ấy sau mỗi giờ học, cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu nữa.
Ngược lại, điều này khiến bạn cùng lớp Phó Thanh Vũ nhớ kỹ rằng có một cô gái si mê kỳ lạ như tôi đang theo đuổi cậu ấy với một sự cố chấp không bình thường.
Nhưng trời không phụ lòng người.
You cannot copy content of this page
Bình luận