Chương 1:
17/01/2025
Chương 2:
17/01/2025
Chương 3:
17/01/2025
Chương 4:
17/01/2025
Chương 5:
17/01/2025
Chương 6:
17/01/2025
Chương 7:
17/01/2025
Chương 8:
17/01/2025
Chương 9:
17/01/2025
Chương 10:
17/01/2025
Chương 11:
17/01/2025
Chương 12:
17/01/2025
Chương 13:
17/01/2025
Chương 14:
17/01/2025
Tôi hét lên một tiếng, nhưng sau đó lại giả vờ như chưa tỉnh, nhấn đầu xuống gối rồi lật người qua.
“Đừng giả c.h.ế.t nữa, mắt mở hé đến nỗi nhét cả con ruồi vào cũng vừa rồi.” Phó Thanh Vũ lạnh lùng nói.
Tôi vẫn không trả lời, nhưng lại nghe cậu ấy ghé sát tai mình, nhẹ nhàng nói: “Vậy nếu tôi đẩy cô xuống khỏi giường bệnh, cô cũng sẽ không phản ứng gì, đúng không?”
Tôi giật mình, bật dậy khỏi giường: “Ruồi? Ruồi gì cơ?”
Phó Thanh Vũ nheo mắt lại, khóe mắt với nốt ruồi chu sa đỏ rực như thể là một giọt m.á.u sắp tràn ra.
“Nếu tôi không nhớ nhầm, cô đã theo dõi tôi mấy lần rồi, đúng không?”
Anh tháo chiếc áo khoác buộc ở eo ra, để lộ bằng chứng phạm tội rành rành của tôi, nghiến răng nói: “Tại sao cô lại làm như vậy?”
Rồi cậu ấy cười lạnh một tiếng: “Chiêu trò thu hút sự chú ý này thật kém cỏi.”
Trời đất ơi, tôi chịu không nổi khi đối phương dùng gương mặt đáng yêu như vậy mà nói ra những lời “tổng tài” thế này!
Tôi lập tức phản bác theo phản xạ: “Tôi không hề muốn thu hút sự chú ý của cậu! Tôi chỉ là… tôi chỉ là…”
Ngay khi đầu óc đang xoay chuyển với tốc độ ánh sáng, định nghĩ ra một lý do hợp lý, hệ thống lại vang lên một tiếng “đinh”.
“Nhiệm vụ kích hoạt: Hãy bóp eo của Phó Thanh Vũ. Hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ nhận được 200.000.”
Không hổ là hệ thống s.à.m s.ỡ, lại chọn đúng lúc này để phá đám.
Thế nhưng, tôi đã nếm được vị ngọt của tiền bạc.
Vốn dĩ giàu sang phải liều mà có, lúc này thiên thời địa lợi đều đủ, qua rồi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Ngay khi khuôn mặt của Phó Thanh Vũ hiện lên vẻ khó lường, chuẩn bị tiến lại gần, tôi nhanh chóng lao tới trước và bóp một cái vào eo cậu ấy.
Chà! Eo cậu nhóc này vừa rắn chắc lại vừa thon gọn ghê!
Khi Phó Thanh Vũ rên lên một tiếng đầy đau đớn, âm thanh dễ chịu của hệ thống cũng vang lên: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng 200.000 tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản.”
Niềm vui của tôi không thể che giấu, hiện rõ trên gương mặt.
Phó Thanh Vũ nhìn tôi với vẻ khó tin: “Cô bị bi.ế.n th.á.i à?”
“Tôi không có!”
Anh tức giận đến mức đôi mắt đỏ lên: “Vậy tại sao cô cứ bóp eo tôi mãi?”
Tôi vội rụt tay lại: “À… không phải… không phải đâu mà…”
Bỗng nhiên, tôi nảy ra ý nghĩ, chỉ xuống đất nói: “Vừa nãy tôi hình như thấy một con rắn bò qua bên cạnh, tôi chỉ muốn nhắc cậu thôi.”
“Đinh! Phát hiện phản diện có cảm xúc bất ổn, chế độ bảo vệ ký chủ kích hoạt, đạo cụ ‘Rắn nhỏ xinh’ đã rơi xuống.”
Một con rắn hoa lớn bằng bím tóc, không báo trước, bò từ dưới gầm giường ra và dán sát vào chân cậu ấy.
Phó Thanh Vũ rõ ràng nhìn thấy con rắn, đứng ngây tại chỗ.
Tôi vô thức lùi lại.
Hệ thống, cậu gọi thứ này là “Rắn nhỏ xinh” sao???
Phó Thanh Vũ liếc nhìn tôi một cái, rồi bất ngờ cúi người, nhặt con “rắn nhỏ xinh” lên.
Cậu ấy cầm con rắn ở phần bảy tấc, đưa nó tới trước mặt tôi, lưỡi mát lạnh của con rắn suýt nữa liếm vào mặt.
Tôi sợ nhất là loại động vật máu lạnh này.
Nhìn con rắn gần như vậy, hoa văn phức tạp trên cơ thể nó làm tôi choáng váng muốn nôn…
“Lần này là hiểu lầm, nhưng tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra.” Phó Thanh Vũ nói với vẻ mặt lạnh như băng.
“Nếu không, lần sau trong ngăn bàn của cô có xuất hiện rắn hay không, tôi không thể đảm bảo.”
6.
Sau khi 300.000 được chuyển vào tài khoản, tôi đã trải qua một khoảng thời gian nhàn hạ và tự do.
Cho đến hôm nay vô tình bắt gặp ba người họ đang ngồi dưới giàn hoa trong sân trường.
Phó Thanh Vũ và Giang Giác đang tranh luận về cách giải một bài toán, còn Hà Niệm Niệm thì ngồi bên cạnh đọc sách.
Nguyên tác chỉ lướt qua thời gian học cấp ba của họ với vài dòng ngắn ngủi, chủ yếu kể từ khi họ vào đại học.
Nhưng lúc này, những chùm hoa tử đằng rủ xuống, các nam nữ sinh ôm sách, biểu cảm nghiêm túc, tập trung đắm mình trong biển tri thức, tỏa ra sức sống tuổi trẻ rạng ngời.
You cannot copy content of this page
Bình luận