Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Linh hồn dần rời khỏi cơ thể. 

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy Phó Thanh Vũ ôm lấy thân thể vừa ngã xuống của tôi, ánh mắt đầy ngơ ngác.

 

Ánh sáng trắng chói lòa tràn ngập tầm nhìn. 

 

Khi mở mắt ra lần nữa, làn gió nhẹ thổi qua rèm cửa, tôi tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc của mình.

 

Tôi đã trở về.

 

Giấc mơ đã kết thúc.

 

Giơ tay che đi ánh sáng rực rỡ của ban ngày, lòng nghĩ: Hối hận rồi, đáng lẽ nên bỏ ra 100.000 đó.

 

17.

 

Phần thưởng nhiệm vụ đã theo trở về thế giới thực.

 

Tôi đạt được tự do tài chính và lập tức nghỉ việc.

 

Việc đầu tiên sau đó là bỏ ra một số tiền lớn để tìm “Đương Đại Nữ Phi Hiệp”.

 

Kết quả, “Nữ Phi Hiệp” này sau khi nghe được tin tức đã vui vẻ tự gửi email đến cho tôi.

 

“Không phải chính cô đã bình luận trong phần nhận xét của tiểu thuyết rằng phản diện và tác giả có thù oán gì hay sao? Yêu thích phản diện đến thế, cho cô cơ hội tự mình đến gần Phó Thanh Vũ, chẳng phải rất tốt sao?”

 

Tôi mở trang web nơi tiểu thuyết được đăng, nhìn vào phần bình luận do chính mình viết trước đây mà rơi vào trầm tư.

 

[Bôn tẩu giang hồ dựa vào biến thái: Mẹ nó, tác giả, cô tự xem lại thứ mình viết đi? Truyện ngọt ngào không tìm được mạch chính thì lôi phản diện ra phá rối, làm hỏng cả phong cách cốt truyện rồi còn gì! Phản diện có thù oán gì với cô hả!]

 

Thú thật, tôi đã sớm quên rằng mình từng viết những lời này, dù sao đọc tiểu thuyết đối cũng chỉ là một thú tiêu khiển.

 

Tiếp tục bấm vào chương cuối của truyện, phát hiện rằng kết cục Phó Thanh Vũ không hề phát điên đốt cháy nam nữ chính.

 

Thậm chí, ở đoạn kết của câu chuyện, còn đưa cả hai đến lễ đường để kết hôn.

 

Chỉ là, tác giả không nói rõ cuối cùng Phó Thanh Vũ đã đi đâu.

 

Cuối truyện, có thêm một dòng cảm nghĩ của tác giả: “Gần đây suy nghĩ rất nhiều, quyết định quay lại chỉnh sửa truyện. Mỗi nhân vật đều xứng đáng có một linh hồn, tôi quyết định buông tha cho bảo bối Thanh Vũ.”

 

Hả? “Bảo bối Thanh Vũ”, cái cách gọi này có vẻ quen quen…

 

Đọc tiếp, tác giả lại viết: “Tạm ngừng bút nhé~ Nghề chính của tôi là lập trình viên, ngẫu hứng viết ra truyện này, nhưng cảm giác gõ code thú vị hơn nhiều~”

 

Tôi đột nhiên chấn động, “Đương Đại Nữ Phi Hiệp” chính là tác giả này!

 

Cảm xúc dâng trào, tôi lập tức gửi một tin nhắn dài dằng dặc đến cô ấy. 

 

Không ngờ lại nhận được một câu trả lời tự động ngay lập tức: [Khi hoa nở, tự nhiên sẽ gặp lại, chụt chụt~]

 

Qua một thời gian khá lâu sau, tác giả lười biếng cuối cùng cũng hồi âm.

 

[Ban đầu chỉ muốn để cô trải nghiệm sự tàn nhẫn của phản diện, không ngờ đứa trẻ lại ngốc nghếch tự chạy theo cô. Haiz, đã học được bài học rồi.] 

 

[Khi nhân vật được viết ra, họ không còn nằm trong sự kiểm soát của tác giả nữa, họ đã có linh hồn riêng của mình.]

 

Sau đó, lại qua thêm một khoảng thời gian, tôi cùng vài người bạn đi du lịch. 

 

Trong chuyến hành trình, chúng tôi tình cờ ngang qua một cánh đồng hoa và không thể không dừng lại.

 

Hòa mình vào biển hoa, bóng hoa lay động, gió thổi qua tạo nên âm thanh xào xạc như lời thì thầm của thiên nhiên.

 

Tôi dang rộng hai tay, muốn đón nhận sự thanh tẩy của thiên nhiên, nhưng một người bạn đi cùng lại phấn khích lắc tay tôi: “Nhìn kìa, có một anh chàng đẹp trai!”

 

Tôi vội vàng nhìn theo hướng chỉ, và ánh mắt ấy không thể nào rời đi được nữa.

 

Đôi mày và ánh mắt quen thuộc, nốt ruồi đỏ quen thuộc, nhưng lại toát lên một khí chất hoàn toàn khác lạ.

 

Người đó trông như phiên bản trưởng thành của Phó Thanh Vũ.

 

Gạt đi những bông hoa rực rỡ và bước về phía tôi.

 

“Tôi đã đến rồi.” Anh nói: “Em nghe thấy chứ?”

 

Tôi nghe thấy một giọng nói từ xa vọng lại: “Đinh~ Phần thưởng nhiệm vụ đã được gửi đi.” 

 

“’Hệ thống phản diện tự vươn lên’ sắp được gỡ liên kết với ký chủ. Chúc ký chủ tìm được con đường huy hoàng của riêng mình~”

 

Kết thúc.

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page