Chương 1:
17/01/2025
Chương 2:
17/01/2025
Chương 3:
17/01/2025
Chương 4:
17/01/2025
Chương 5:
17/01/2025
Chương 6:
17/01/2025
Chương 7:
17/01/2025
Chương 8:
17/01/2025
Chương 9:
17/01/2025
Chương 10:
17/01/2025
Chương 11:
17/01/2025
Chương 12:
17/01/2025
Chương 13:
17/01/2025
Chương 14:
17/01/2025
Xong rồi, xong rồi, Phó Thanh Vũ dường như hoàn toàn sụp đổ.
Tôi yếu ớt đáp: “Không phải vậy đâu, bảo bối…”
“Bảo bối.” Cậu ấy lại cười nhạt một tiếng: “Cậu không thấy cách gọi đó thật mỉa mai sao?”
Cũng không định nghe tôi giải thích, chỉ cụp mắt, tự hỏi: “Vậy nên, tất cả những hành động kỳ lạ của cậu cũng là vì cái hệ thống đó sao?”
Tôi gật đầu.
Phó Thanh Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng: “Quả nhiên là thế.”
“Trên đời này, làm gì có ai thật lòng thích tôi chứ?”
Tách—
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Phó Thanh Vũ lăn xuống, chảy qua nốt ruồi đỏ rồi rơi xuống sàn nhà.
Lần này không có ai khác, là tôi đã làm cậu ấy khóc.
Tôi tự mình tuyên án tử hình cho cậu ấy, đẩy cậu ấy xuống địa ngục vô tận…
Đứa trẻ này không thể dỗ dành được nữa rồi.
Nhưng trong lòng bỗng trỗi dậy một ý niệm mãnh liệt, không phải do hệ thống thúc đẩy…
Tôi nắm lấy tay Phó Thanh Vũ: “Không, trong mắt tôi, cậu là một người sống.”
“Giống như lúc này đây, cậu có cảm xúc của riêng mình: vui, buồn, giận dữ.”
“Ngay cả tôi, có gì cao quý hơn cậu?”
“Tôi bị hệ thống chi phối, phải làm những việc trái với lòng mình theo mệnh lệnh của nó. So với cậu, tôi mới là kẻ giả tạo.”
Phó Thanh Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn tôi.
Hàng mi ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ trông thật đáng thương.
“Cậu nghe thấy không? Hệ thống đã đi sửa chữa rồi.”
“Lần này là ý muốn của chính tôi. Cậu buồn, tôi cũng sẽ đau lòng.”
Nói xong, tôi ôm lấy cậu ấy.
Kết quả là, Phó Thanh Vũ trong vòng tay tôi lại run rẩy khóc lớn hơn nữa.
Tôi vuốt mái tóc mềm mại kia, nhẹ nhàng nói: “Phó Thanh Vũ, cậu đã mười tám tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, sao còn khóc nữa?”
Phó Thanh Vũ khóc đến khàn cả giọng: “Ai quan tâm chứ! Dù sao tôi cũng không phải là một con người!”
Sao tôi lại nghe ra một chút giọng điệu làm nũng trong câu nói này nhỉ?
16.
Cuối cùng, tôi cũng dỗ dành được Phó Thanh Vũ.
Ngày hôm sau, hệ thống trở lại hoạt động và đưa ra một loạt báo cáo sửa lỗi.
Hóa ra, hệ thống này vốn dĩ là một “hệ thống cứu vớt phản diện” điển hình, nhưng rồi một ngày nọ bị một hacker thích đùa dai xâm nhập và sửa đổi mã nguồn, biến nó thành “hệ thống s.à.m s.ỡ”.
Nhiệm vụ ban đầu lẽ ra là tiếp cận và cảm hóa Phó Thanh Vũ từng chút một.
Nhìn thấy dòng chữ ký tên hacker “Đương Đại Nữ Phi Hiệp”, tôi nghiến răng ken két.
Tất cả những hành động chẳng ra gì suốt một năm qua của mình đều nhờ “công lao” của người này!
Được, “Đương Đại Nữ Phi Hiệp”, chị đây nhớ kỹ mi rồi đấy!
May mắn thay, sau khi hệ thống sửa chữa, tôi nhận được cả đống bồi thường.
Điều đó có nghĩa là, giờ có thể rời khỏi thế giới này.
Cùng với tiếng đếm ngược của hệ thống, Phó Thanh Vũ đã về nhà.
Tôi nhìn cậu ấy: “Bảo bối, bất kể cậu là ai, con đường dưới chân cậu là do chính cậu tự bước đi. Đừng bao giờ từ bỏ bản thân.”
Phó Thanh Vũ dường như hiểu ra điều gì đó, đứng ngẩn người nhìn tôi.
Cậu ấy nắm chặt góc áo, vẻ mặt lúng túng như đang báo cáo: “Tôi đã làm hòa với họ rồi.”
Tôi mỉm cười: “Tôi sắp phải đi rồi.”
Khó khăn lắm đôi mắt đỏ hoe của chàng trai mới dịu đi, giờ lại đỏ lên lần nữa.
“Bảo bối, sau này đừng động một chút là khóc nữa nhé.”
Phó Thanh Vũ tức tối nói: “Ai là bảo bối của cậu! Cậu thậm chí còn không ở lại!”
Tôi cụp mắt xuống: “Điều này không phải là điều tôi có thể lựa chọn.”
Cậu ấy hỏi: “Ở thế giới đó, cậu là người thế nào?”
“Chỉ là một nhân viên bình thường, một con người làm công ăn lương, linh hồn đã phủ bụi của một nhân viên văn phòng.”
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy: “Hãy lớn lên thật tốt nhé. Hy vọng cậu từ một bông hoa nhỏ yếu ớt sẽ trở thành một cây đại thụ hiên ngang, không sợ mưa gió.”
Không còn hệ thống, lần này là ý muốn ngang ngược của chính mình.
Hôn lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt kia.
You cannot copy content of this page
Bình luận