Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Cái nghèo đúng là có thể khiến một phản diện đánh mất cả mặt.

 

Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, ánh mắt Phó Thanh Vũ nhìn tôi đầy lúng túng.

 

Cậu ấy rất căng thẳng, khiến tôi cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng và lúng túng theo.

 

Một phút đối diện nhau, dường như dài hơn cả một vạn năm.

 

Ban đầu, ánh mắt cậu ấy lảng tránh, toát lên vẻ bất lực trước sức ép của đồng tiền, dáng vẻ đáng thương thật giống như một con chim cút bị mưa ướt đẫm.

 

Tôi sợ cậu ấy mất tập trung mà làm gián đoạn nhiệm vụ, liền nói: “Bảo bối, nhìn tôi đi, không được nhìn chỗ khác đâu. Một phút ba nghìn, không lẽ đến cái này cũng không làm được sao?”

 

Phó Thanh Vũ đành phải mở to đôi mắt bất lực, tiếp tục nhìn tôi.

 

Một lúc sau, cậu ấy im lặng nuốt nước bọt, yết hầu khẽ nhấp nhô, gương mặt bỗng đỏ bừng lên.

 

Tôi buồn cười quá, đúng là đứa trẻ ngây thơ mà.

 

Không nhịn được, trêu chọc hỏi: “Bảo bối, sao mặt cậu lại đỏ thế?”

 

Phó Thanh Vũ không trả lời, lúc đó đồng hồ đếm giờ vang lên.

 

Cậu ấy đột nhiên buông tay, mặt đỏ bừng, vẻ mặt đầy hối hận, rồi đẩy tôi ra khỏi phòng.

 

“Một phút hết rồi, nhớ đưa tiền cho tôi.”

 

Tôi ngạc nhiên: “Bảo bối, cậu quá vô tình rồi đấy!”

 

Sau cánh cửa, giọng nói trầm trầm của Phó Thanh Vũ vang lên: “Đừng gọi tôi là bảo bối.”

 

Mặc dù bị từ chối ngay trước cửa, nhưng tôi bất ngờ nhận ra niềm vui trong việc “nuôi dưỡng” một phản diện.

 

Hệ thống thông báo phần thưởng, tôi liền hét vào bên trong: “Hay quá, bảo bối, tôi đi đếm tiền cho cậu đây.”

 

Ba nghìn đồng đổi lấy sự hợp tác của phản diện, đem lại phần thưởng hàng triệu từ hệ thống. 

 

Dựa vào chênh lệch thông tin để kiếm lời đúng là sướng không tả nổi!

 

13.

 

Vũ trụ cuối cùng của học sinh trung học là kỳ thi đại học, và phản diện cũng không ngoại lệ.

 

Phó Thanh Vũ vẫn là một phản diện cực kỳ yêu thích việc học.

 

Nhìn cậu ấy, tôi không khỏi cảm thán rằng việc cậu ấy sau này đỗ vào một trường danh tiếng là điều hoàn toàn xứng đáng.

 

Sát kỳ thi đại học, Phó Thanh Vũ càng chăm chỉ hơn trước. 

 

Sự nỗ lực đó, tôi thầm nghĩ, thật đáng tiếc khi cậu ấy không được hệ thống nào ràng buộc để tái sinh. 

 

Đứa trẻ này đáng lẽ nên trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện về kỳ thi đại học.

 

Còn về phần tôi, hệ thống gần đây xuất hiện ngày càng ít.

 

Bởi vì tôi sắp tích đủ 5 triệu rồi.

 

Hiện tại, tôi có thể ra vào phòng của Phó Thanh Vũ một cách thoải mái.

 

Cậu ấy bắt đầu để ý đến chuyện sống c.h.ế.t của tôi: “Tại sao cậu không đến bệnh viện để điều trị? Xác suất thấp nhưng vẫn có cơ hội cứu chữa mà.”

 

Con người là thế, càng tiếp xúc lâu ngày, dù trước đây không ưa cũng sẽ thấy thuận mắt hơn một chút. 

 

Ngay cả thái độ của Phó Thanh Vũ đối với tôi cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.

 

Tôi chống khuỷu tay, cười trêu chọc nhìn cậu ấy đang lật sách: “Bảo bối, cậu thật đáng yêu.”

 

Phó Thanh Vũ vừa lật sách vừa tức tối nói: “Cậu rốt cuộc có nghe không? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

 

“Tất nhiên là có nghe rồi.” Tôi đáp: “Một năm sắp hết rồi, cậu hiểu không?”

 

Điều này có nghĩa là xác suất sống sót của tôi giờ còn thấp hơn trước đây.

 

Phó Thanh Vũ im lặng, không nói gì nữa.

 

Tôi cứ thế nhìn cậu ấy lật sách trong im lặng. 

 

Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, hàng mi dài của chàng trai như những chiếc lông vũ mềm mại.

 

Bỗng dưng tôi ngẩn người.

 

Cậu ấy… tính là con người sao?

 

Người đang ở trước mắt mình, thật sự chỉ là hiện thân của một chuỗi văn bản thôi sao?

 

14.

 

“Đinh~ ‘Nhiệm vụ ẩn: Sinh nhật của Phó Thanh Vũ’ đã được kích hoạt.” 

 

“Ký chủ hãy giúp Phó Thanh Vũ trải qua một sinh nhật hoàn hảo, sẽ nhận được phần thưởng ẩn bất ngờ nhé~”

 

Tính đi tính lại, sau khi trừ số tiền đã chi cho Phó Thanh Vũ, tôi còn thiếu 30.000 nữa là có thể quay về thế giới ban đầu.

 

Dù nhiệm vụ ẩn này không mang lại tiền, chỉ cần thêm một nhiệm vụ nữa, tôi có thể rời khỏi nơi này rồi.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page