Chương 1: Giấy báo
05/06/2025
Chương 2: Thời gian thử việc
05/06/2025
Chương 3: Hợp đồng
05/06/2025
Chương 4: Cống thoát nước
05/06/2025
Chương 6: Thực sự là dọn rác
05/06/2025
Chương 5: Vật ô nhiễm
05/06/2025
Chương 7: Ô nhiễm tinh thần
05/06/2025
Chương 8: Người cá mặc vest
05/06/2025
Chương 9: Xe buýt số 1
05/06/2025
Chương 10: Nhiệm vụ cấp E
05/06/2025
Chương 11: Cống ngầm
05/06/2025
Chương 12: Phong tỏa khu vực ô nhiễm
05/06/2025
Chương 13: Thất lạc nhau
05/06/2025
Chương 14: Hai mươi lăm người cá
05/06/2025
Chương 15: Bào tử ô nhiễm
05/06/2025
Chương 16: Điện thoại của hành khách lưu lại?
05/06/2025
Chương 17: Bắn theo hướng của tôi
05/06/2025
Chương 18: Con cá độc ác
05/06/2025
Chương 19: Cô giống tôi
05/06/2025
Chương 20: Nâng cấp
05/06/2025
Chương 21: Tôi sẽ không rời xa cô đâu
05/06/2025
Chương 22: Tôi là cún con
05/06/2025
Chương 23: Giá trị tinh thần cấp S
05/06/2025
Chương 24:
05/06/2025
Chương 25:
05/06/2025
Chương 26:
05/06/2025
Chương 27:
05/06/2025
Chương 28:
05/06/2025
Chương 29:
05/06/2025
Chương 30:
05/06/2025
Chương 31:
05/06/2025
Chương 32:
05/06/2025
Chương 33:
05/06/2025
Chương 34:
05/06/2025
Chương 35:
05/06/2025
Chương 36:
05/06/2025
Chương 37:
05/06/2025
Chương 38:
05/06/2025
Chương 39:
05/06/2025
Chương 40:
05/06/2025
Chương 41:
05/06/2025
Chương 42:
05/06/2025
Chương 43:
05/06/2025
Chương 44:
05/06/2025
Chương 45:
05/06/2025
Chương 46:
05/06/2025
Chương 47:
05/06/2025
Chương 48:
05/06/2025
Chương 49:
05/06/2025
Chương 50:
05/06/2025
Chương 51:
05/06/2025
Chương 52:
05/06/2025
Chương 53:
05/06/2025
Chương 54:
05/06/2025
Chương 55:
05/06/2025
Chương 56:
05/06/2025
Chương 57: Đặt hàng riêng?
05/06/2025
Chương 58:
05/06/2025
Chương 59:
05/06/2025
Chương 60:
05/06/2025
Chương 61:
05/06/2025
Chương 62:
05/06/2025
Chương 63: Xạ kích
05/06/2025
Chương 64: Huấn luyện
05/06/2025
Chương 65: Chủng tộc
05/06/2025
Chương 66: Người máy
05/06/2025
Chương 67: Thuốc biến đổi gien
05/06/2025
Chương 68: Tốn tiền quá
05/06/2025
Chương 69: Manh mối
05/06/2025
Chương 70: Huấn luyện
05/06/2025
Chương 71: Kế hoạch Ưu Thể
05/06/2025
Chương 72: Ngôi nhà truy sát
05/06/2025
Chương 73: Chúng tự thay đổi vị trí
05/06/2025
Chương 74: Ngôi nhà truy sát
05/06/2025
Chương 75: Dọn nhà
05/06/2025
Chương 76: Cánh cửa xanh lá
05/06/2025
Chương 77: Chuyển nhà lần thứ tư rồi
05/06/2025
Chương 78: Anh tự thú đi
05/06/2025
Chương 79: Cứu tôi với
05/06/2025
Chương 80: Rất kỳ quái
05/06/2025
Chương 81: Xem quảng cáo
05/06/2025
Chương 82: Cô ta đang ở đâu
05/06/2025
Vô số con mắt đồng loạt chớp một cái.
Toàn bộ phòng quan sát có tổng cộng 9635 con mắt, được sử dụng để quan sát một cách nhập tâm. Bào tử ô nhiễm không thể tiêu diệt mà chỉ có thể thu gom, một phần được đem đi lưu trữ, một phần được gửi đến bộ phận nghiên cứu và phát triển, phòng thí nghiệm và bộ phận công nghệ.
Bộ phận nghiên cứu và phát triển đã tận dụng đặc tính của vật ô nhiễm để tạo ra rất nhiều “công cụ” vô hại, ví dụ như “Mắt nhìn trộm” trước mắt này, có thể thu thập được các loại dữ liệu khi con người ở trạng thái thư giãn.
Phía sau phòng quan sát là phòng nghiên cứu, khuôn mặt của Chúc Ninh đang hiện trên màn hình lớn, cô đột ngột nhìn về phía này.
Nhà nghiên cứu Phúc Minh đang phân tích dữ liệu mũ bảo hộ của Chúc Ninh, bị cô dọa giật mình, hỏi: “Liệu cô ấy có phát hiện ra chúng ta không?”
“Có khả năng,” Tề Vân nói: “Chỉ số tinh thần càng cao, mức độ cảnh giác với nguy hiểm và sự bất thường càng lớn.”
Điều này gần như là tỷ lệ thuận, “con mắt” vốn là một loại vật ô nhiễm, Chúc Ninh có thể nhận ra chứng tỏ chỉ số tinh thần rất cao.
Phúc Minh: “Nhưng cô ấy phản ứng cũng thật nhanh.”
Chúc Ninh mới nằm xuống được mười lăm phút, đã có thể nhận ra sự tồn tại của con mắt.
Phòng Doanh đang đứng sau lưng họ, hỏi: “Các số liệu thế nào rồi?”
Cô ấy vừa họp xong đã vội vàng đến đây, khiến áp lực của cả phòng nghiên cứu đều rất lớn. Mọi người đều biết Phòng Doanh có quyền hạn của trung tâm, tuy nói là trợ lý nhưng ai cũng rất kính trọng cô ấy.
Nghe nói mấy tiền bối đã mở một cuộc họp, cũng không biết kết quả cuộc họp là gì.
“Ừm, để tôi xem nào.” Tề Vân Tưởng xem xét kỹ dữ liệu của Chúc Ninh, nói: “Dữ liệu giá trị tinh thần đặc biệt ổn định, tuyệt đối không bị ô nhiễm.”
Đối lập với đó là báo cáo của Lý Niệm Xuyên, dữ liệu của anh ta dao động rất lớn, khi thấp khi cao. Lý Niệm Xuyên ở trong một phòng khác, theo dõi cho thấy anh ta không ngủ, sau khi điều trị thì ngồi co ro ở góc tường, giống như một cây nấm.
Tề Vân Tưởng: “Cô ấy khá đặc biệt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã hồi phục ngay lập tức.”
Thông thường, khi một người vào khu vực ô nhiễm, sau khi trở về giá trị tinh thần đều bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, đặc biệt là những người làm công việc dọn dẹp thường xuyên gặp phải, nhưng tốc độ hồi phục của Chúc Ninh rất nhanh.
Phòng Doanh hỏi: “Giá trị tinh thần của cô ấy là bao nhiêu?”
Cô ấy đến đây chính là vì câu hỏi này.
Tề Vân Tưởng là một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, cô ấy thao tác trên bộ điều khiển cảm ứng trước mắt, liên tục điều chỉnh góc nhìn, tất cả các dữ liệu của Chúc Ninh đều được thu thập.
Tề Vân Tưởng vừa thao tác vừa nói: “Giá trị tinh thần là một khái niệm rất rộng, thông thường nó sẽ dao động, trong các tình huống khác nhau giá trị tinh thần cũng khác nhau, lý thuyết của chúng tôi là thu thập cao nhất chứ không phải giá trị trung bình.”
Tề Vân Tưởng muốn giải thích rõ lý thuyết nghiên cứu của mình cho Phòng Doanh, “Nhiều người nghĩ rằng việc thu thập giá trị tinh thần trong trạng thái chiến đấu là ổn định nhất, nhưng chúng tôi cho rằng trong vòng sáu giờ sau khi rời khỏi khu vực ô nhiễm mới là chính xác nhất, bởi vì trong trạng thái chiến đấu con người đang căng thẳng, và một số người còn đặc biệt hơn, rất bình tĩnh khi đối mặt với chất ô nhiễm. Còn sau khi nhiệm vụ kết thúc, não bộ bắt đầu thư giãn, cảnh giác với môi trường xung quanh không cao như vậy.”
Vì vậy mới cần phải đưa ngay đến phòng quan sát sau khi nhiệm vụ kết thúc, bây giờ là lúc dữ liệu chính xác nhất, nếu bỏ lỡ dữ liệu này thì không còn cơ hội nào nữa.
Tề Vân Tưởng dừng thao tác trên bộ điều khiển, rồi nhẹ nhàng chạm một cái, nói ra một con số: “1200, cấp S.”
“Bao nhiêu cơ?” Phúc Minh bên cạnh ghé lại xem, có vẻ không thể tin nổi, “Một người quét rác mà được 1200 à? Cô đo sai rồi phải không?”
Phòng Doanh không phải là nhà nghiên cứu, nhưng cô ấy có kiến thức cơ bản, giá trị tinh thần của người bình thường là khoảng 100.
Giá trị tinh thần của người dọn dẹp khoảng 300, của thợ săn ma thông thường khoảng 800, của thợ săn ma hàng đầu khoảng 1000, trên 1000 sẽ được đánh giá là cấp S.
Còn trên 1400 là S+, sẽ được đánh giá là “tài sản nhân tài” quan trọng của Liên bang, hiện tại trong toàn Liên bang chỉ có ba người có giá trị tinh thần S+.
Khu 103 của họ hầu như chưa từng thấy ai có giá trị tinh thần trên 1000, chứ đừng nói đến 1200, Chúc Ninh là người duy nhất hiện tại có giá trị tinh thần cấp S, người có giá trị tinh thần này sẽ không bị gửi đến khu 103, mà sẽ được đưa vào khu quân sự làm “vũ khí” quan trọng.
“Không có,” Tề Vân Tưởng bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ sai.”
Phúc Minh nghẹn lời, Tề Vân Tưởng hỏi: “Dữ liệu từ mũ bảo hộ của anh phân tích ra bao nhiêu?”
Phúc Minh quay lại nhìn màn hình của mình, nói: “1253”
Tề Vân Tưởng: “Vậy là đúng rồi, thông thường dữ liệu từ mũ bảo hộ và dữ liệu lấy mẫu của tôi chênh lệch trong khoảng 100, cô ấy chắc chắn là giá trị tinh thần cấp S.”
“Có chính xác không?” Phòng Doanh hỏi.
“Tôi nghĩ là chính xác.” Tề Vân Tưởng nhìn Chúc Ninh trên màn hình, nói: “Có thể dữ liệu thực tế của cô ấy còn cao hơn một chút nữa, nhưng sai số không lớn.”
Chỉ có thể cao hơn, không thể thấp hơn.
“Tôi đại khái hiểu tại sao cô ấy hồi phục nhanh như vậy rồi, khu 103 chỉ có một người cấp S này thôi.”
Tề Vân Tưởng: “Với số liệu này, cô ấy có thể vào khu vực ô nhiễm cấp A mà không cần bất kỳ thiết bị nào, sau khi trở về vẫn hồi phục ổn định, thậm chí vào khu vực ô nhiễm trên cấp S, trở về cũng không bị tổn thương não.”
You cannot copy content of this page
Bình luận