“Cánh tay tôi mọc lại rồi!”
Mạc Thần nhìn cánh tay trái vốn đã bị cụt, giờ đã mọc ra khỏe mạnh như trước.
Anh ta không ngừng nắm lại rồi buông ra, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, không dám tin vào điều mình thấy.
Anh ta ngây ngốc nhìn Quyền Uyên:
“Thiếu tướng, tôi không phải đang mơ chứ?”
Trong mắt Quyền Uyên thoáng qua một tia kinh ngạc, anh bước nhanh hai bước, nhặt chai cồn còn sót lại trên đất lên.
Anh nhỏ một giọt ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa thử, sau đó đưa chai cho Mạc Thần.
“Cậu mang phần cồn còn lại đi, tìm một người bị thương nặng thử xem. Xem thứ này có phải thật sự có khả năng khử trùng và chữa lành không.”
Mạc Thần dùng cánh tay mới mọc ra nhận lấy, lập tức quay người chạy về phía lều của những thương binh nặng.
Chưa đến năm phút, anh ta đã chạy ra, vẻ mặt hưng phấn.
“Thiếu tướng, cồn này thật sự có khả năng khử trùng và chữa trị cực mạnh! Nó có thể trong thời gian rất ngắn làm lành vết thương!”
Ngay sau đó, phía sau anh ta, một binh sĩ để lộ đôi chân trần bước ra.
Ôn Chỉ ngồi nguyên tại chỗ, đôi môi nhỏ khẽ hé, kinh ngạc nhìn người lính kia.
Cô nhớ rõ, lần trước khi tới đây, đôi chân của người lính đó đã bị côn trùng cắn đứt!
Không ngờ loại cồn này lại khiến đôi chân bị cụt mọc lại hoàn chỉnh!
Cồn này… lợi hại đến vậy sao?!
“Ôn Chỉ.”
Bất ngờ, Quyền Uyên nửa quỳ trước mặt cô, đôi mắt vàng kim dịu dàng nhìn cô chăm chú.
Ôn Chỉ hoàn hồn, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt ấy, lại ngửi thấy mùi hương tuyết tùng lạnh nhạt quen thuộc trên người anh.
Cô khẽ hỏi:
“Sao vậy?”
Giọng Quyền Uyên trầm thấp khàn khàn:
“Loại cồn như thế, cô còn không? Tôi muốn bàn với cô về việc giao dịch nó.”
“Tôi còn nhiều lắm.”
Ôn Chỉ ngừng lại giây lát, rồi lắc đầu:
“Nhưng cồn không thể giao dịch được.”
Niềm vui vừa lóe lên trong mắt Quyền Uyên lập tức tan biến, mày anh nhíu chặt, trong mắt thấp thoáng lo lắng.
Anh đặt bàn tay ấm áp lên tay cô, nghiêm túc hỏi:
“Tại sao không thể giao dịch? Có phải cô gặp khó khăn gì không tiện nói?”
Ôn Chỉ thấy anh hiểu lầm, liền vội vàng giải thích:
“Không phải tôi không bán cho anh, mà là vì cồn này không phải hàng hóa, không được phép bán. Nhưng chúng ta là bạn, tôi có thể tặng tất cả cho anh.”
Quyền Uyên sững người, không ngờ cô lại rộng lượng đến vậy.
“Cô muốn tặng hết cho tôi sao?”
Ôn Chỉ gật đầu, nhoẻn miệng cười:
“Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà, cồn là món quà tôi tặng anh.”
Trước đó cô còn ngại tặng anh vì nghĩ thứ này chẳng có tác dụng gì, sợ anh thấy phiền.
Nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến khả năng chữa trị kinh người của nó, cô đã yên tâm tặng anh rồi.
Nghe cô nói, tim Quyền Uyên lại lỡ mất một nhịp, dòng ấm áp từ ngực lan khắp cơ thể.
Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm sâu thẳm.
Còn Ôn Chỉ, vẫn đang mải mê trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong ánh nhìn của anh.
Cô đứng dậy, đi đến khoảng đất trống, mở mô hình trong đầu ra.
Sau khi cánh cửa mở ra, cô quay đầu gọi:
“Quyền Uyên, lại đây đi, tôi đưa anh cồn và hàng hóa.”
Quyền Uyên nhìn Ôn Chỉ dưới ánh sáng ấm áp vàng nhạt, trông như một thiên sứ đang tỏa sáng giữa đêm tối.
Trong mắt anh thoáng qua một tia u tối, xen lẫn một chút chiếm hữu mãnh liệt.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lại hóa dịu dàng.
“Được.”
Anh bước vào cửa hàng nhỏ, thấy Ôn Chỉ đứng sau quầy, chỉ về phía góc xa.
“Quyền Uyên, cồn đều ở đó, anh chừa lại cho tôi một chai, còn lại cứ mang hết đi.”
Cô muốn giữ lại một chai để mang về, thử xem liệu công dụng chữa lành vô địch kia có giữ được hay không.
Quyền Uyên nhìn về phía góc tường, nơi chất đầy cồn, ước chừng hơn chín mươi chai.
Anh quay đầu nhìn cô, rõ ràng kinh ngạc:
“Em định tặng hết cho tôi thật à?”
Ôn Chỉ cúi đầu quét mã hàng và kim cương, đáp bằng giọng đùa nhẹ:
“Tôi mang cồn đến vốn là để tặng anh. Không tặng anh thì tặng ai nữa chứ?”
Nói xong, cô ngẩng đầu, khóe mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ.
Quyền Uyên nhìn nụ cười ấy, trong lòng bỗng ngọt ngào như vừa nuốt một viên kẹo.
“Ôn Chỉ, cảm ơn món quà của em.”
Anh mở cửa, dùng linh lực điều khiển những con chó máy trong doanh trại.
Những con máy lập tức chạy vào, khiêng từng thùng cồn ra ngoài.
Chưa đến năm phút, góc tường đã trống trơn.
Quyền Uyên đặt lại một chai cô muốn giữ lên quầy, rồi nhận lấy ốc vít, vật năng lượng mà họ vừa giao dịch xong.
“Bao giờ em quay lại?”
Ôn Chỉ cất cẩn thận mười viên kim cương với mười màu khác nhau, khẽ lắc đầu:
“Tôi cũng không biết.”
Quyền Uyên kéo tay cô lại, lấy bút ghi một dãy số lên lòng bàn tay cô.
“Đây là số AI của tôi. Lần sau nếu tới mà không thấy tôi, em có thể gửi tin cho tôi.”
(Số AI: Nguyên tác ghi “Số siêu não” nên người chuyển ngữ đổi thành AI – trí tuệ nhân tạo. Dạng giống số điện thoại thôi.)
Ôn Chỉ nhìn dãy số ngắn gọn, chỉ một lần đã ghi nhớ.
“Được.”
Biết rằng giao dịch kết thúc cũng đồng nghĩa với việc cô sắp rời đi, Quyền Uyên cảm thấy nuối tiếc.
Nhưng nghĩ đến bầy côn trùng đang rình rập, anh lại trở nên nghiêm nghị:
“Đúng rồi, Ôn Chỉ, vài ngày tới em đừng đến đây. Chúng tôi sắp giao chiến với côn trùng rồi.”
Lần trước anh đã khiến chúng chịu tổn thất nặng, nên chúng mới im lặng hai ngày.
Nhờ đó, đội quân của anh được nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng với hiểu biết nhiều năm về chủng loài đó, anh biết rõ, cùng lắm hai ngày nữa, chúng sẽ không nhịn nổi, sẽ phản công dữ dội hơn để trả thù.
Anh sợ lúc đó cô sẽ gặp nguy hiểm.
Ôn Chỉ chớp mắt, khẽ mím môi:
“Được, tôi biết rồi.”
Lúc này Quyền Uyên mới yên lòng:
“Vậy hẹn gặp lại lần sau.”
Ôn Chỉ mỉm cười, vẫy tay chào anh.
Ngay sau đó, cô và cả cửa hàng nhỏ biến mất trước mắt anh.
Trở về thế giới ban đầu, Ôn Chỉ lập tức bật dậy khỏi giường.
Việc đầu tiên là kiểm tra chai cồn.
Cô phát hiện chai cồn chẳng có gì thay đổi, vẫn nguyên kích cỡ như cũ.
“Không phải tỉ lệ 1:100 sao? Sao chai này lại không thu nhỏ?”
Cô lại lôi những viên kim cương ra xem, nhận ra chúng vẫn bị thu nhỏ đúng theo tỉ lệ đó.
Cô nheo mắt, rót đầy một chai nhỏ, cất vào túi.
“Lát nữa đến bệnh viện, mình phải thử xem nó có còn khả năng chữa lành thần kỳ không.”
Ánh mắt cô lại dừng trên những viên kim cương đủ màu.
Cô cắn nhẹ môi, không do dự mà gọi điện cho Trúc Lam.
“Dì Lam, lần trước dì nói muốn tìm kim cương màu khác, tôi vất vả lắm mới kiếm được một viên hồng ngọc.”
“Nhưng viên này có thể hơi đắt, không biết dì có chấp nhận được không.”
Giọng Trúc Lam bên kia vang lên nhanh chóng:
“Tiểu Chỉ, dì không quan tâm giá nào, dì phải có nó!”
Ôn Chỉ nhìn viên kim cương đỏ rực rỡ trong lòng bàn tay:
“Dì Lam, giá bốn vạn được chứ?”
Trúc Lam nghiến răng:
“Tiểu Chỉ, con xem thường ai thế? Dì Lam là người không có tiền à?”
“Dì trả tám vạn!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Team Super Convert
Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3
11 giờ