“Không ngờ lại gặp được anh ở đây, tôi còn tưởng sẽ không gặp lại anh nữa.”
Ôn Chỉ cong mày cong mắt như một con cáo nhỏ, dùng đôi mắt đen thuần khiết nhìn Quyền Uyên cũng đang mặc giáp máy, trên người lấm máu.
Đối diện gương mặt ấy, sắc lạnh như băng sơn của Quyền Uyên trong thoáng chốc hóa thành gió xuân dịu nhẹ.
Trong mắt anh thoáng qua một nụ cười ẩn chứa nét bất ngờ.
“Em đang tìm tôi à?”
“Đúng.”
Ôn Chỉ vội vã bốc một vốc đinh ốc rỉ trong túi áo ra, đưa cho Quyền Uyên xem.
“Lần trước anh nói thứ này là vật phẩm năng lượng, rất có ích cho tinh lực của anh, nên tôi mang theo thật nhiều. Bây giờ anh còn cần không?”
Nhìn gò má ửng hồng vì kích động của cô, lại nhìn nắm đinh ốc rỉ đầy tay, cổ họng Quyền Uyên không khỏi giật khan.
“Tất nhiên cần, em có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!”
Anh nắm lấy cổ tay trắng mịn của Ôn Chỉ:
“Chúng ta vào trong nói.”
Ôn Chỉ ngoan ngoãn theo sau anh vào lều.
Còn Mạc Thần vừa trông thấy cảnh đó thì ngây người tại chỗ.
“Thiếu tướng xưa nay không gần nữ sắc, lại cực ghét phụ nữ đụng chạm, sao vừa rồi còn chủ động nắm tay cô gái lạ kia?”
Những người khác cũng lộ rõ vẻ chấn động.
“Tôi không hoa mắt chứ? Thiếu tướng lúc nào cũng lạnh như băng, mặt lạnh như Diêm Vương, vừa rồi lại mỉm cười với nữ thú nhân đó!”
“Tôi cũng thấy, không chỉ cười, còn kéo tay. Tôi nhớ Cấp SSS tinh lực của Thiếu tướng rất đặc biệt, cần nữ thú nhân có độ phù hợp trên 90% phóng thích pheromone tương ứng mới có thể an trấn.”
“Chẳng lẽ cô ấy chính là nữ thú nhân hợp khớp trên 90%, phu nhân tương lai của Thiếu tướng?”
“Thôi đừng đoán bừa. Không nhìn xem cô ấy mang tới cái gì à, toàn vật phẩm năng lượng cấp A. Thiếu tướng chắc vì số vật tư đó nên mới coi trọng cô ta.”
Mạc Thần nhớ tới cảnh Ôn Chỉ dễ dàng thi triển không gian gấp nếp, bèn nói với mọi người:
“Chúng ta đã nửa tháng không có tiếp tế năng lượng. Nửa tháng qua đánh nhau với tộc côn trùng toàn lấy thân ra liều, tàn phế thì tàn phế, chết thì chết, thương vong rất nặng.”
“Thực ra Thiếu tướng còn gấp còn lo hơn ai hết. Giờ trông thấy nhiều vật phẩm cấp A như vậy, Thiếu tướng vui mà cười là chuyện bình thường!”
“Chỉ cần chốt được vụ giao dịch này, chúng ta có thể thoát khỏi tuyệt cảnh hiện tại, thậm chí còn có cơ thắng cuộc chiến với tộc côn trùng đã kéo dài suốt ba năm!”
Đội thú nhân mấy ngày liền u uất, khí thế suy giảm, giờ nghe vậy thì trong mắt đều lóe lên tia hy vọng.
Trong lều, Ôn Chỉ đổ hết đinh ốc rỉ trong túi áo ra, đặt lên chiếc bàn bạc trước mặt.
“Lần trước chúng ta đã giao dịch một lần rồi, vậy tôi không dài dòng nữa. Ngoài số này, trong tiệm tôi còn một bao to. Nếu anh cần hết thì ta bàn giá.”
Ban đầu cô còn sợ vị “Thiếu tướng” trong miệng binh sĩ khó nói chuyện, giờ thấy là người quen, cô chẳng còn căng thẳng, thậm chí còn thấy may, may mà là anh.
Quyền Uyên nhìn nụ cười ánh trong đôi mắt trong veo của cô, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.
Anh dịu giọng:
“Em vẫn muốn thứ đá lần trước chứ?”
Ôn Chỉ gật đầu lia lịa:
“Anh còn không?”
Giây sau, cô thấy Quyền Uyên lấy từ tủ phía sau ra một chiếc hộp vuông.
Mở hộp, bên trong là năm viên kim cương trong suốt gần như không màu!
Ôn Chỉ nhặt một viên lên, kích thước gần như y hệt viên lần trước, có thể nói là giống như đúc.
Đưa ra đón ánh sáng ngoài lều, nó tán xạ bảy sắc lấp lánh.
Quyền Uyên hơi ngập ngừng:
“Hiện giờ tôi chỉ có năm viên này. Có thể đổi được bao nhiêu vật phẩm năng lượng cấp A?”
Ôn Chỉ cẩn thận đặt viên kim cương về hộp, nói thẳng:
“Tất cả!”
Nói trắng ra, dùng đinh ốc rỉ để đổi năm viên kim cương này, đúng là “mua 0 đồng”.
Dù mang về sẽ bị thu nhỏ trăm lần, cô vẫn lời đến rơi nước mắt!
Nếu không phải Ôn Phương Minh đang đợi tiền cứu mạng, cô còn thấy ngại khi đổi nhiều kim cương như vậy.
Thấy gương mặt rạng rỡ kia, Quyền Uyên biết cô nói thật.
“Được, tất cả cho em.”
Ôn Chỉ ôm chiếc hộp đứng dậy:
“Anh đợi tôi mười phút, tôi đi lấy hết hàng cho anh.”
Dứt lời, cô rảo bước ra khỏi lều, đi tới nơi vắng người bên cạnh.
Quyền Uyên không yên tâm, liền đi theo. Thấy cô chui vào rừng, anh cũng vào theo.
Vừa vào, anh đã thấy Ôn Chỉ thi triển không gian gấp nếp.
Căn “tiệm nhỏ tương lai” từng bị phá hủy bỗng hoàn hảo vô khuyết hiện ra trên khoảng đất trống.
Ôn Chỉ mở cửa, thẳng tiến tới quầy thu ngân.
Cô vừa định quét hàng thì từ hướng cửa vang lên giọng máy:
“Hoan nghênh quý khách!”
Ôn Chỉ liếc nhìn, thấy Quyền Uyên đẩy cửa bước vào.
Cô tưởng anh sợ cô bỏ trốn, bèn giải thích:
“Anh yên tâm, làm ăn coi trọng chữ tín. Đã hứa bán hết cho anh thì chắc chắn bán, tôi không chạy đâu.”
Cô lấy một con đinh ốc, làm như lần trước, quét sản phẩm vào máy tính tiền, chọn số lượng “tất cả”, rồi quét tiếp năm viên kim cương.
“Tít tít!”
Máy thu ngân đang xử lý.
Chờ đợi, Ôn Chỉ nhìn sang Quyền Uyên, mỉm cười:
“À, tôi còn chưa biết anh tên gì. Tôi tên…”
Cô chưa kịp nói xong, Quyền Uyên đã cắt lời:
“Ôn Chỉ, tôi biết em tên Ôn Chỉ.”
Ôn Chỉ sững lại, thu hết nụ cười, trong mắt thoáng lạnh cảnh giác:
“Sao anh biết tôi tên Ôn Chỉ?”
Đôi đồng tử vàng của Quyền Uyên sâu thẳm mà nồng cháy, khi nhìn cô, như một hoàng tử kiêu quý đang ngắm công chúa mình yêu.
“Vì em từng nói với tôi rồi, tên em là Ôn Chỉ.”
Hai chữ cuối anh gọi lên, vấn vít động lòng.
Ôn Chỉ lại hỏi:
“Chúng ta từng quen biết ư?”
Quyền Uyên không đáp câu đó, chỉ nghiêm túc nhìn cô:
“Em không muốn biết tên tôi sao? Tôi là Quyền Uyên.”
Ôn Chỉ khẽ gọi tên anh:
“Quyền Uyên.”
Cô chắc chắn mình chưa từng quen ai tên Quyền Uyên.
Máy thu ngân vang tiếng báo.
Ôn Chỉ ngoảnh lại, màn hình hiển thị bốn chữ “Giao dịch thành công”.
Cô lập tức gom hết đinh ốc vào túi đen, đưa cho Quyền Uyên, mỉm cười:
“Quyền Uyên, hàng giao anh. Cảm ơn anh chịu giao dịch. Nếu lần sau còn cơ hội gặp, tôi sẽ mang thật nhiều hàng hóa từ Trái Đất đến để đổi với anh.”
Quyền Uyên nhận lấy:
“Được, tôi chờ em.”
Cảm thấy mô hình trong đầu đã chuyển về màu tím, nhớ tới Ôn Phương Minh còn đang đợi tiền cứu mạng ở bệnh viện, Ôn Chỉ không do dự chạm ý thức vào đó.
Cô nhìn Quyền Uyên, vẫy tay:
“Quyền Uyên, tạm biệt.”
Thấy cô lại sắp biến mất như lần trước, đáy mắt Quyền Uyên chợt lóe một tia đỏ tàn nhẫn.
Đột ngột, bàn tay xương xẩu vươn ra, nắm chặt cổ tay Ôn Chỉ, kéo cô áp vào ngực.
Anh cúi đầu, khẽ ngửi mùi hương ngọt ngào độc nhất trên người cô, thì thầm bên tai:
“Ôn Chỉ, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại. Tôi sẽ chuẩn bị nhiều kim cương hơn, tiếp tục giao dịch với em.”
“Vì thế, lần sau hãy đến sớm một chút, tốt nhất là ngày mai đã đến giao dịch với tôi.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Team Super Convert
Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3
19 giờ