Danh sách chương

“Bộp!”

Va li hành lý bị ném mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vang dội.

Những bộ quần áo sạch sẽ vương vãi khắp nơi, bị một đôi giày da của đàn ông giẫm lên mấy cái.

Người đàn ông với vẻ mặt chán ghét, liếc về phía người phụ nữ đang ngồi trong xe:
“Ôn Chỉ, đến nhà của tên cha nghiện cờ bạc của cô rồi, mau xuống xe đi!”

Ôn Chỉ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt diễm lệ, lông mày như vẽ, đôi mắt long lanh như hoa đào, ánh lên vẻ quyến rũ mê người, là một mỹ nhân khuynh quốc thật sự.

Gương mặt cô tái nhợt, viền mắt đỏ hoe, im lặng xuống xe, lặng lẽ cúi người nhặt quần áo rơi dưới đất.

Người đàn ông không hề tỏ ra thương hại, ngược lại nhếch môi cười khinh miệt, giọng càng thêm mỉa mai:
“Ôn Chỉ, ông chủ và phu nhân bảo tôi chuyển lời, từ nay về sau cô và nhà họ Ôn không còn nửa phần quan hệ.”

“Đừng có mơ lợi dụng danh nghĩa con nuôi của nhà họ Ôn để ra ngoài lừa gạt người khác, nếu không thì liệu hồn đấy!”

Nói xong, tài xế nhà họ Ôn khạc một bãi nước bọt xuống đất, như thể cô là thứ bẩn thỉu không đáng nhìn, rồi quay xe phóng đi mất.

Bụi đất cuộn lên mịt mù.

Ôn Chỉ đứng đó, vai khẽ run rẩy, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố kìm không để tiếng nấc bật ra.

Cho đến khi tiếng động cơ xe biến mất khỏi tai, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng mịn đỏ bừng vì nhịn cười.

“Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái nhà quỷ quái đó rồi!”

Chỉ một chút nữa thôi, Ôn Chỉ đã không kìm nổi mà bật cười thành tiếng.

Cô lau giọt nước mắt vì nhịn cười mà trào ra nơi khóe mắt, toàn thân như trút được gánh nặng.

Hai mươi hai năm trước, vừa mới chào đời, cô đã bị người cha ruột, một con nghiện cờ bạc bán cho nhà họ Ôn, những người vừa mất con.

Cha mẹ nuôi nhà họ Ôn chưa từng xem cô là con gái, mà là nô lệ, là công cụ để trút giận.

Từ khi ba tuổi có ký ức, cha mẹ nuôi luôn đóng vai những bậc phụ mẫu hoàn hảo trước mặt người ngoài, biểu hiện yêu thương cô hết mực.

Nhưng thực tế trong nhà, họ chỉ biết đánh mắng.

Ngày nào cô cũng bị hành hạ đến thương tích đầy người, khắp nơi đều là vết roi, và họ còn nói rằng tất cả là “vì tốt cho cô”, bắt cô phải biết “ơn nghĩa dưỡng dục”.

Nếu không phải hai ngày trước họ tìm được con gái ruột thật sự, rồi thẳng tay đuổi cô, đứa thiên kim giả này ra khỏi nhà, thì có lẽ giờ cô đã chết trong cái hang ổ lang sói đó rồi!

Trong đáy mắt Ôn Chỉ thoáng hiện ý cười, cô kéo va li đi về phía trước, dừng lại trước cổng xưởng thu hồi phế liệu cũ kỹ.

Trên cánh cổng sắt đen gỉ sét, người ta dùng sơn đỏ viết kín hai chữ đẫm máu “Trả tiền!” chi chít khắp nơi, khiến người ta rùng mình kinh hãi.

Ôn Chỉ nhớ rõ, người cha ruột ấy đã nợ hơn mười triệu tiền cờ bạc, mấy ngày trước còn trộm sạch tiền trong nhà bỏ trốn.

Nghĩ đến ba đứa em nhỏ đáng thương còn ở nhà, cùng khoản nợ khổng lồ kia, đôi môi đỏ của cô khẽ mím lại, sắc mặt dần nghiêm túc.

Cô kéo va li, chậm rãi bước qua cánh cổng sắt.

Ngay khi bàn chân Ôn Chỉ vừa đặt vào khu thu hồi phế liệu, biến cố ập đến!

Bầu trời đen kịt đột nhiên rạch ngang một luồng sáng tím dữ dội, chiếu rực mọi thứ, sáng đến chói mắt.

Ôn Chỉ vội nhắm nghiền đôi mắt bị ánh sáng làm nhức nhối, trong đầu cùng lúc cũng lóe lên một tia sáng tím.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai, cô cuống quýt bịt chặt lỗ tai.

Không biết qua bao lâu, tiếng ù và ánh sáng tím mới dần tan biến.

Ôn Chỉ đang định mở mắt, bỗng phát hiện trong sâu thẳm tâm trí mình xuất hiện một mô hình cửa hàng màu tím.

[Một cửa hàng cấp 1 đến từ tương lai. (Chủ sở hữu: Ôn Chỉ)]

Một hàng chữ hiện ra trong tầm mắt, cô còn chưa kịp nhìn kỹ, thì đất trời bỗng quay cuồng, cảnh vật xung quanh biến đổi trong chớp mắt.

Cơ thể cô mất kiểm soát ngã thẳng xuống đất, tầm nhìn dừng lại nơi mặt sàn, chỗ có ba con ốc vít gỉ sét.

“Bộp!”

Ngay giây sau, đầu cô đập mạnh vào một chiếc máy thu ngân.

“Á…”

Ôn Chỉ đau điếng, xoa trán, mở mắt ra và sững sờ phát hiện mọi thứ quanh mình đã hoàn toàn thay đổi.

Xưởng phế liệu tối tăm ban nãy biến thành một cửa hàng tạp hóa sáng rực rỡ.

Trong khoảnh khắc đó, cô quên cả đau, chỉ biết tròn mắt nhìn quanh.

Trên giá hàng bên cạnh, vẫn là ba con ốc vít gỉ sét mà cô thấy khi nãy dưới đất, giờ đã biến thành hàng hóa duy nhất của cửa hàng.

Trước cửa tiệm nhỏ sạch sẽ sáng sủa, treo một chiếc chuông gió màu tím đang khẽ đung đưa trong gió.

“Mình… mình đang ở bên trong cửa hàng tương lai trong đầu, và cả ba con ốc vít cũng theo vào đây sao?”

Nhận ra điều này, Ôn Chỉ khẽ nhíu mày, suy nghĩ cách rời khỏi đây.

Bỗng nhiên, trong không khí lan ra một mùi máu tanh nồng nặc, ghê tởm đến buồn nôn.

Cô cau mày, lần theo mùi ấy bước đến trước cửa chính đang đóng kín.

Cô mở cửa ra và trố mắt kinh hoàng nhìn thấy bên ngoài là hàng loạt xác côn trùng khổng lồ, xung quanh còn la liệt xác chiến hạm liên ngân hà, cảnh tượng chẳng khác nào chiến trường của tộc Côn trùng trong phim khoa học viễn tưởng.

“Cái… quái gì đây? Chẳng lẽ mình hoa mắt à?!”

Cô hoảng hốt đóng sập cửa lại.

Không tin vào mắt mình, cô mở ra lần nữa, cảnh tượng bên ngoài vẫn là chiến trường ghê rợn ấy, tràn ngập sát khí!

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, mí mắt Ôn Chỉ run lên dữ dội.

Ngay lúc đó, từ xa truyền đến âm thanh rào rạo đáng sợ, vô số bóng đen chồng chất tiến lại, tràn ngập như bão đen phủ kín bầu trời, cả thế giới chìm trong tử vong.

Chỉ trong chớp mắt, hàng vạn con côn trùng đa chân khổng lồ, cao gấp mười lần cô, điên cuồng tràn tới, cuốn theo cơn gió dữ dội.

Gió quét qua mặt như dao cắt, khiến khóe mắt cô đau rát đỏ lên.

Ôn Chỉ nắm chặt khung cửa, gân xanh nổi hằn trên tay, cố không để bị cuốn bay đi.

Không thể đóng được cửa, da đầu cô tê dại, thái dương đập loạn từng hồi.

Cắn răng chịu đựng cơn đau rách da, cô vội điều động ý thức, mở lại mô hình cửa hàng trong đầu, điên cuồng chạm vào nó:

“Mau cho tôi quay về đi! Tôi vừa mới bắt đầu cuộc sống mới, tôi không muốn chết ở đây đâu!”

Bầy côn trùng càng lúc càng gần, gần đến mức cô có thể nhìn rõ những cái chân to hơn cả vòng eo mình, và hàm răng lởm chởm dính máu đỏ tươi.

Sức lực nơi tay cũng dần cạn, cô sắp không trụ nổi.

Cắn chặt răng, cô gào lên:
“Chúng mà xông tới, dù không ăn tôi thì chỉ cần giẫm một cái cũng đủ nghiền nát cả tôi lẫn cái cửa hàng nát này!”

“Mau cho tôi trở lại thế giới thực đi!”

Thế nhưng, mô hình cửa hàng vẫn không có phản ứng, thậm chí còn chuyển sang màu xám đậm!

Những con côn trùng khổng lồ đã đến sát trước cửa.

Cơn gió mạnh như dao chém ập thẳng vào mặt, toàn thân cô mất hết sức lực.

Ngay khoảnh khắc bàn tay cô buông lỏng, một bóng đen lao vút qua cửa, vòng tay ôm chặt lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng.

“Rầm!”

Chưa đầy một giây, cánh cửa bị đóng sập lại.

Âm thanh máy tự động vang lên trong không gian cửa hàng nhỏ:

“Chào mừng đến với Cửa hàng nhỏ tương lai.”

Ôn Chỉ, vốn tưởng mình chắc chắn chết, lập tức mở to đôi mắt trong, ngẩng đầu, đối diện với đôi đồng tử vàng rực dọc theo tròng mắt, như mắt dã thú, tràn đầy khí tức xâm lược và khát máu.

Cô nhận ra, quanh thân người đàn ông ấy tỏa ra hào quang vàng kim, tạo thành lớp màng bảo hộ ngăn đám quái vật bên ngoài.

Bầy côn trùng điên cuồng gào thét, đập mạnh vào tường và cửa, khiến cửa hàng nhỏ rung lên bần bật như sắp sụp.

Trong khoảnh khắc an toàn tạm thời ấy, tim Ôn Chỉ đập loạn, giọng run rẩy nói:
“Cảm ơn anh… đã cứu tôi.”

Cô định lùi lại một bước, nhưng vòng tay nơi eo lại giữ chặt, không thể thoát.

Ngẩng đầu nhìn, cô thấy một gương mặt tuấn mỹ dính đầy máu, nhưng lại toát lên khí thế bá đạo không thể kháng cự.

Ánh mắt vàng kim của hắn nhìn sâu vào cô, trong đáy mắt dấy lên một cảm xúc khó đoán, tay siết nơi eo càng chặt.

“Em nói với tôi rằng em sẽ đến đây từ nửa tháng trước, thế mà tôi đợi nửa tháng rồi, sao bây giờ em mới tới?”

Hết Chương 1: Cửa hàng nhỏ từ tương lai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Team Super Convert

    Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3

Trả lời

You cannot copy content of this page