Tôi ghét Lâm Tĩnh, nhưng không thể từ chối tiền, điều đó là không đạo đức.
Vì thế tôi để người quản lý xếp lịch làm việc kín mít cho cô ta, cô ta mệt mỏi đóng phim và tham gia các chương trình giải trí, mỗi tháng kiếm cho tôi vài triệu.
Tôi lại lấy danh nghĩa của cô ta để kêu gọi vốn, huy động được 4.8 tỷ, tuyển một nhóm thiếu niên trẻ vào công ty nuôi dưỡng.
Sau đó, tôi hình thành thói quen khi áp lực quá lớn thì chạy đến công ty giải trí.
Nhìn một nhóm thiếu niên trẻ tranh nhau gọi tôi là chị, còn bóng gió muốn cùng tôi làm việc ban đêm, tâm trạng tôi tốt hẳn lên, đúng là tuổi trẻ!
Cảm ơn Lâm Tĩnh.
Khi sự nghiệp của tôi đang thăng tiến, một ngày nọ, Lâm Việt gọi điện rủ tôi đi du lịch.
Công ty của họ mỗi năm đều có chuyến du lịch công ty, mấy năm nay quan hệ giữa chúng tôi tốt đẹp, anh ta luôn gọi tôi cùng đi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, tôi không nghi ngờ gì, thu xếp một chút rồi đi.
Thực ra bây giờ tôi không còn ghét anh ta nhiều nữa, dù sao anh ta là người mang đến cho tôi khoản tiền đầu tiên.
Anh ta không chỉ mang tiền đến cho tôi, còn dẫn cả gia đình và bạn bè cùng mang tiền đến cho tôi.
Đây đâu phải là kẻ tồi (tra nam), thậm chí Bồ Tát ở núi Phổ Đà cũng không linh nghiệm bằng anh ta.
Mùng một Tết hàng năm, tôi đều đến chào anh ta trước rồi mới đi chùa thắp hương.
Một lý do lớn khiến quan hệ giữa tôi và anh ta tốt là bây giờ chúng tôi không có bất kỳ ràng buộc tình cảm nào, chỉ là bạn bè trong kinh doanh.
Có việc thì nói chuyện, uống trà, trao đổi thông tin, xem dạo này đầu tư cái gì kiếm được, có thể đầu cơ.
Cuộc sống của chúng tôi thường là như vậy.
Vì thế tôi không đòi hỏi nhiều ở Lâm Việt, chỉ cần anh ta không bắt tôi giặt đồ, nấu ăn, hầm canh, và không có chuyện mang thai sảy thai, tôi có thể hòa hợp rất thân thiện với anh ta.
Nhưng đời không như mơ.
Khi tôi lái xe đến khách sạn anh ta đặt, thì phát hiện bãi cỏ đầy hoa hồng màu hồng.
Không phải là những bó hoa nhỏ đơn thuần, mà là cảnh trí đã được thiết kế tỉ mỉ, với điểm nhấn là một bông hoa hồng khổng lồ cao hơn ba mươi mét, tạo nên một khung cảnh mơ màng.
Anh ta cầm một bó hoa hồng ngọc trai đứng bên dưới.
Rồi bạn bè trong giới của chúng tôi, mẹ Lâm, Lâm Tĩnh, nhân viên công ty họ, tất cả đều diện đồ sang trọng, mọi người đều trông chờ nhìn tôi.
Các bạn ơi, tôi nghĩ đi biển chơi, nên mang một đôi dép xỏ ngón, móng chân còn chưa sơn.
Lâm Việt ăn mặc chỉn chu, kiểu tóc hoàn hảo, cầm hoa bước lên:
“Tâm Nhu, trước đây anh không giỏi nói chuyện với con gái, cũng không hiểu gì về tình yêu, em là người đầu tiên kiên nhẫn dạy anh, hướng dẫn cho anh.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nói chuyện nhiều như vậy với một cô gái, ở bên em anh luôn rất hạnh phúc. Bây giờ anh muốn kéo dài hạnh phúc này, em có thể lấy anh không?”
Nói rồi anh ta quỳ một chân, rút ra nhẫn kim cương.
Tôi sững sờ.
Trong cái bầu không khí ấy, mọi người đều đang reo hò, máy quay cũng nhắm thẳng vào tôi.
Nhưng điều duy nhất tôi biết là tôi không muốn kết hôn, và nếu có, người đó chắc chắn không phải là Lâm Việt.
Vì vậy, tôi nắm chặt tay anh ta, lắc mạnh:
“Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn Lâm Tổng đã cho tôi vinh dự này! Trước đây chúng ta chỉ là đối tác, bây giờ anh muốn chúng ta trở thành đối tác cuộc đời, thật đột ngột quá, tôi không biết nói gì, đầu óc rối tung lên hết rồi.”
“Chuyện này lớn quá! Anh tấn công bất ngờ, tôi chưa kịp chuẩn bị. Nào nào, chúng ta vào trong nói chuyện – ồ, đã muộn rồi, mọi người cũng mau vào trong ăn đi, đồ ăn lên chưa?”
Sắc mặt của Lâm Việt rõ ràng không tốt, những người khác cũng hiểu rằng màn cầu hôn này không diễn ra suôn sẻ, nhưng dù sao tôi cũng đã cho anh ta lối thoát, không làm mất mặt.
Họ vẫn tiếp tục ăn uống vui vẻ trong nhà hàng của khách sạn.
Lâm Việt khó đối diện với tôi, giả vờ làm chú rể chính thức, đi tiếp đãi khách.
Tống Minh tiến lại gần, trông có vẻ muốn trách tôi vài câu.
Tôi nhanh chóng lạnh mặt:
“Lâm Việt nghĩ gì vậy, hôm nay anh ấy không nể mặt tôi chút nào.”
Tống Minh ngẩn người:
“Hả? Sao lại là anh ấy không nể mặt cô?”
“Chuyện cầu hôn này, anh ấy không thông báo cho tôi, ngay cả người quay phim cũng ăn mặc đẹp hơn tôi.”
“Tôi đứng trong bối cảnh này trông như bị ghép vào, người khác sẽ nghĩ tôi đang khoe khoang.”
“Chỉ vì chuyện đó sao?”
Tống Minh không thể tin được:
“Anh ấy đã chuẩn bị suốt cả tháng, tốn hơn ba trăm triệu, đặc biệt dặn chúng tôi không để lộ tin tức!”
“Tôi đâu phải bạn gái anh ấy, anh ấy cầu hôn làm gì?”
Tôi lạnh lùng nói.
“Không phải vì công ty giải trí của cô có nhiều ‘trai tơ’ sao, anh ấy lo lắng mà.”
“Anh ấy lo lắng nên tổ chức màn cầu hôn hoành tráng à? Anh ấy không nghĩ rằng sẽ bị từ chối sao?”
“Làm việc không thận trọng, kế hoạch cẩu thả! Tôi từng nghĩ anh ấy là người rất vững vàng, không ngờ…”
Tôi lắc đầu.
“Quá bồng bột, quá hấp tấp.”
Tống Minh nghe tôi trách mắng Lâm Việt, hoàn toàn không theo kịp logic của tôi.
Một lúc sau, anh ta chỉ biết thốt lên một tiếng “ồ”, rồi tiếp tục than thở:
“Cô từ chối anh ấy trước mặt mọi người, anh ấy mất mặt lắm đấy!”
Tôi có một điểm tốt là không bao giờ tự trách mình:
“Đó không phải lỗi của tôi, hoàn toàn là vấn đề của anh ấy.”
“Thứ nhất, anh ấy nên hỏi riêng tôi trước, nếu tôi từ chối, anh ấy chỉ buồn thôi, không đến nỗi mất mặt.”
“Thứ hai, anh ấy không có kế hoạch dự phòng, sau khi bị từ chối phải làm sao để giữ thể diện, mất mặt là tự chuốc lấy.”
“Nhưng anh ấy dám làm vậy, chứng tỏ anh ấy chắc chắn về tôi, trong lòng anh ấy nghĩ chỉ cần anh ấy mở lời, tôi sẽ đồng ý, anh ấy xem tôi là gì, hả?”
“Anh ấy có coi thường tôi, xem tôi là đồ chơi không?”
Tống Minh thấy tôi càng nói càng tức giận, liền vội vàng an ủi tôi:
“Đương nhiên không phải! Sao có thể thế được! Cô hiểu lầm anh ấy rồi, này, anh ấy thật lòng thích cô mới làm vậy đấy.”
“Vậy thì EQ của anh ấy quá thấp.”
Tôi không chấp nhận bất kỳ sự ép buộc đạo đức nào, hôm nay dù là ai đến, thì trách nhiệm cũng thuộc về Lâm Việt, tôi đã cho anh ta lối thoát rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận