Trình Dự kéo lỏng cà vạt, cười nhạt: “Hừ, tôi không phải là người nhà của cô.”
Tôi tiến lên giúp anh cởi áo vest, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, Trình tiên sinh không cần phải bận tâm về cách gọi ‘người nhà’. Một số streamer còn gọi fan của họ là ‘người nhà’ mà.”
Trình Dự: ???????
Tôi theo sau anh bước vào phòng khách.
Căn biệt thự mang phong cách hậu hiện đại lạnh lùng, giờ đây đã được tôi trang trí đầy bóng bay và hoa tươi.
Trình Dự: “Đây là…”
Tôi tiến lại gần anh, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Hôm nay Trình tiên sinh làm việc rất vất vả, tôi không kìm được mà muốn trang trí một chút để tặng anh, coi như động viên.”
Khóe miệng Trình Dự nhếch lên đầy chế nhạo: “Đừng tưởng mấy thứ ân huệ nhỏ nhặt này có thể mua chuộc tôi.”
Anh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đánh giá cả biển hoa mà tôi đã bày biện, thẳng thừng nhận xét: “Hoa là thứ vô giá trị nhất, ngoài đẹp ra chẳng có nghĩa lý gì, chỉ có phụ nữ mới thích mấy thứ vô dụng như thế… Ồ, kia là cái gì?”
Trình Dự chạy ngay đến bên bàn, nơi có một mô hình Ultraman đứng đó.
Tôi theo sau, cung kính xin lỗi: “Xin lỗi Trình tiên sinh, tôi không biết anh không thích mấy thứ đẹp mà vô dụng như thế này. Tôi sẽ để người mang lên sàn thanh lý ngay.”
Tôi vừa định lấy mô hình đi thì Trình Dự đã nhanh hơn, thành kính ôm lấy Ultraman, như thể Mufasa đang nâng Simba mới sinh.
“Cô nói nhảm cái gì vậy!” Anh quay đầu lại, mặt vẫn lạnh lùng: “Đẹp mà vô dụng? Đây là Taro Ultraman!”
“Vâng, Trình tiên sinh.” Tôi khẽ mỉm cười, đã đến lúc thu lưới rồi.
“À đúng rồi, hôm nay anh bận công việc, hình như quên chưa sắp xếp tài khoản cá nhân và mật khẩu gửi cho tôi rồi.”
Ánh mắt Trình Dự lập tức lạnh lùng: “Hừ, đàn bà, cô dỗ dành tôi chỉ để lấy cái này? Cô nghĩ chút mưu kế nhỏ nhặt của mình có thể đổi lấy vàng bạc thật sao?”
“Trình tiên sinh, tôi muốn lấy vàng bạc thật từ anh, không cần dùng đến mưu kế. Anh quên rồi à? Luật pháp quy định tài sản vợ chồng là tài sản chung.”
Trình Dự: “…”
Nhìn bộ dạng bối rối của anh, tôi khẽ cười: “Anh có đói không, muốn tắm trước hay ăn trước?”
Trình Dự nhìn tôi một lúc, ánh mắt trượt xuống đôi chân tôi, rồi dừng lại vài giây, sau đó khinh bỉ nói: “Cô bỏ cái ý định đó đi, tôi sẽ không bao giờ muốn ăn cô đâu.”
Tôi: ???????
Tôi: “Tôi hỏi anh, là ăn cơm trước hay tắm trước?”
Trình Dự ho khan hai tiếng: “Tắm trước.”
Tôi kéo ghế ăn ra: “Ăn cơm trước đi, bụng rỗng mà ngâm nước nóng dễ ngất lắm.”
Trình Dự tức giận ngồi xuống: “Vậy cô hỏi tôi làm gì?”
“Vậy có nghĩa là Trình tiên sinh không thích bàn bạc, mà thích nghe theo lời tôi đúng không?” Tôi khẽ mỉm cười: “Cũng tốt, đỡ phiền phức cho tôi.”
Anh nhíu mày, dường như muốn phản bác điều gì đó.
Nhưng tôi không cho anh cơ hội, bật đèn ấm màu vàng lên, rồi dọn ra cháo yến mạch, cá phi lê sốt cà chua, sữa chua hạt óc chó và các loại trái cây.
Tôi nhìn anh đầy ân cần: “Tối nay anh uống nhiều rượu nhỉ? Ăn chút thuốc bổ gan đi.”
Trình Dự quen tay cầm khăn ướt bên cạnh, cẩn thận lau tay thật sạch sẽ.
Sau đó, anh thản nhiên ném khăn qua một bên, ngẩng đầu nhìn tôi: “Đừng tưởng có thể lấy lòng tôi.”
Tôi chắp tay lại, nhẹ nhàng cầu nguyện: “Dù anh có ghét tôi đến đâu, cũng mong anh nhất định giữ gìn sức khỏe, cố gắng kiếm tiền.”
“Hiện tại, giá trị tài sản gia đình đều dựa vào sự nỗ lực của anh một mình. Tôi không dám tưởng tượng nếu anh gục ngã trên con đường phấn đấu, để tôi trẻ trung mà lại trở thành góa phụ sở hữu hàng trăm tỷ…”
Nghĩ tới đây, mắt tôi sáng lên.
Tôi ngồi thẳng lưng, liếc nhìn Trình Dự, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Trình Dự run tay, chiếc thìa va vào bát tạo ra tiếng leng keng.
Anh trừng mắt nhìn tôi: “Tôi đã lập di chúc rồi, tài sản sẽ không để lại cho cô, đừng có mơ tưởng!”
Tôi thở dài thất vọng.
Trở thành góa phụ trẻ tuổi sở hữu hàng trăm tỷ – chuyện tốt đẹp như vậy, có vẻ như chưa đến lượt tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận