Tôi Chỉ Muốn Kiếm Chút Tiền

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Trình Dục ngập ngừng, kéo tay tôi lại.

 

Tôi giật tay ra, anh lại nắm lấy.

 

Tôi giật ra, anh lại nắm.

 

Tôi bực bội: “Buông ra! Tôi nghe điện thoại.”

 

Trình Dục nhỏ giọng: “… Ồ.”

 

Tôi lấy điện thoại ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.

 

— Đến từ bệnh viện.

 

Tôi gọi lại.

 

Vừa nghe đầu dây bên kia nói, tôi lập tức túm lấy cánh tay Trình Dục, toàn thân bắt đầu run rẩy: “Đi bệnh viện, mau lên!”

 

13

 

Tôi đứng cứng đờ ở cửa phòng phẫu thuật, toàn thân lạnh buốt.

 

Trình Dục đặt tay lên vai tôi: “Ra ngoài nghỉ một lát đi, em đã đứng bất động cả tiếng rồi.”

 

Tôi không rời mắt khỏi cánh cửa đó.

 

Anh thở dài khe khẽ, đứng bên cạnh tôi.

 

Cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, tôi vội vàng chạy tới, nhìn thấy bố mình nằm bất động trên giường bệnh, khắp người cắm đầy ống dẫn.

 

Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi, còn chưa kịp nhìn lâu, bố đã bị đẩy đi.

 

Tôi ngã khuỵu xuống, Trình Dục bước tới đỡ lấy tôi, kéo tôi vào lòng, ôm chặt.

 

Bác sĩ phẫu thuật tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đầy mồ hôi: “Tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi vài ngày trong ICU.”

 

Tôi cảm ơn rồi đi theo.

 

Qua bức tường kính, tôi nhìn thấy người bố từng là siêu nhân che mưa chắn gió cho tôi, giờ nằm bất động ở đó, không chút sức sống. 

 

Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

 

Mẹ mất khi tôi còn nhỏ, bố một mình nuôi nấng tôi trưởng thành, vừa làm cha vừa làm mẹ. 

 

Câu nói mà ông thường nói với tôi nhất chính là: “Phải tranh giành để có chỗ đứng.”

 

Ông ấy bảo tôi, con gái hay con trai cũng chẳng khác gì nhau, chỉ có tự lập mới có thể tồn tại trong xã hội đầy cạnh tranh này.

 

Từ tiểu học, tôi đã bắt đầu xem hợp đồng, lên cấp hai đã có thể viết bản kế hoạch. 

 

Bố nói với tôi, cơ nghiệp nhà họ Chu là do ông ấy một tay gây dựng, mà ông ấy chỉ có một cô con gái là tôi.

 

Tôi rất biết ơn cách giáo dục không phân biệt giới tính của bố, chính nhờ điều đó mà tôi mới có được ngày hôm nay.

 

Nhưng sao ông ấy lại đột nhiên già đi như thế này?

 

Trình Dục đưa tay lau nước mắt cho tôi, trong mắt hiện lên sự đau lòng và khó hiểu: “Chuyện lớn như vậy, sao em không nói với anh sớm?”

 

“Bố tôi ngã bệnh, trong mắt mọi người, nhà họ Chu giống như một miếng mồi béo bở dễ dàng chiếm đoạt. Tôi là trụ cột duy nhất của gia đình.”

 

Tôi không dám tin tưởng bất kỳ ai.

 

Trình Dục đặt tay lên vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh: “Vì vậy, để cứu công ty, em mới kết hôn với anh. Với em, hôn nhân cũng chỉ là một phần của giao dịch, đúng không?”

 

Tôi im lặng một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy.”

 

Tôi nghĩ rằng Trình Dục sẽ nói thêm vài câu châm chọc.

 

Không ngờ anh lại kéo tôi vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Chu Dực Nhiên, em thích làm ăn, cũng thích tiền, mà anh lại nhiều tiền như vậy, hay là thử thích anh xem sao?”

 

Tôi sững người.

 

Trình Dục tiếp tục: “Chuyện cổ phần không cần em lo, cứ giao cho anh. Đổi lại, anh muốn hủy bỏ hợp đồng hôn nhân đó.”

 

Nói xong, anh kiên nhẫn nắm tay tôi, cùng tôi thức suốt đêm ở bên ngoài phòng ICU.

 

14.

 

Trình Dục nói là làm. 

 

Một tuần sau, tại cuộc họp cổ đông, anh dẫn theo đội ngũ của mình mạnh mẽ xông vào, mặt không biến sắc tuyên bố rằng anh đã mua lại cổ phần từ các cổ đông còn lại.

 

Sau khi trở thành cổ đông lớn nhất chỉ sau bố, Trình Dục đã giúp nhà họ Chu có được sự bảo hộ tuyệt đối từ tập đoàn Trình thị. 

 

Không còn ai dám thèm muốn sản nghiệp của nhà họ Chu nữa.

 

Bố tôi cũng đã được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường.

 

Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo tốt đẹp, cuối cùng tôi cũng có thời gian xử lý chuyện giữa tôi và Trình Dục.

 

Trong phòng họp của tập đoàn Châu thị, tôi và Trình Dục ngồi đối diện nhau.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page