Chương 1:
29/05/2025
Chương 2:
29/05/2025
Chương 3:
29/05/2025
Chương 4:
03/06/2025
Chương 5:
03/06/2025
Chương 6:
03/06/2025
Chương 7:
03/06/2025
Chương 8:
03/06/2025
Chương 9:
03/06/2025
Chương 10:
05/06/2025
Chương 11:
05/06/2025
Chương 12:
05/06/2025
Chương 13:
05/06/2025
Chương 14:
05/06/2025
Chương 15:
05/06/2025
Tôi chạy ngược chạy xuôi giữa bệnh viện và công ty, đã lâu rồi không gặp Trình Dục.
Cho đến một tuần sau, khi tôi kéo thân xác mệt mỏi trở về nhà họ Trình, thấy đèn phòng khách vẫn sáng.
Hiếm khi nào Trình Dục làm việc dưới lầu.
Anh ngồi khoanh chân trên sofa, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Thấy tôi bước vào, anh ngẩng đầu lên, thoáng hiện nét vui mừng trên gương mặt.
“Trình tổng.” Tôi khẽ gật đầu với anh, thản nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
Đang định lên lầu thì Trình Dục bất ngờ gọi tôi lại, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Có phải cô đã quên cái gì không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, à, đúng là có.
— Không hẳn là quên, chủ yếu là do công việc quá bận, chẳng còn sức về nhà để chăm sóc chồng nữa.
Thấy tôi im lặng, Trình Dục lập tức không chịu nổi: “… Dịch vụ của tôi đâu rồi!”
Tôi mệt muốn chết rồi còn phải cung cấp dịch vụ nữa.
Ý tưởng hay đấy, sau này đừng mơ nữa.
“Chuyện là như thế này, Trình tiên sinh, dịch vụ VIP đặc biệt của anh đã hết hạn. Nếu muốn tiếp tục sử dụng, vui lòng gia hạn thẻ.”
Trình Dục: ??????
Tôi khẽ mỉm cười: “Trước đây mở cho anh là chế độ thành viên vàng, bây giờ quay lại chế độ bình thường rồi.”
Tay cầm điếu thuốc của Trình Dục khẽ run: “Còn phải gia hạn à?”
“Đúng vậy. Hôn nhân không phải là một giao dịch một lần là xong, đây cũng là gốc rễ của nhiều vấn đề trong hôn nhân. Sau khi kết hôn không cần phải chăm chút, mà vẫn được tận hưởng mọi quyền lợi, làm gì có chuyện tốt như thế?”
“Cô gọi đó là chăm chút à? Rõ ràng là lừa tiền!”
“Tôi là một người kinh doanh mà.”
Tôi rút hợp đồng ra, vỗ lên bàn trước mặt anh, chỉ vào hai chữ “Bên B” to đùng, rồi xoay người rời đi đầy phong thái.
Dù sao đi nữa, giờ tôi phải đi ngủ.
“Vậy phải nạp bao nhiêu?”
Phía sau vang lên giọng nói trầm buồn của Trình Dục.
Tôi không nghe nhầm chứ?
Trình Dục ném thẻ đen lên bàn: “Tự cầm đi quẹt.”
Anh thật sự chịu chi à?
Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.
Lưng thẳng tắp, dáng dấp vẫn giữ vẻ bá tổng, nhưng giữa chân mày lại toát lên vẻ chán nản, trông chẳng khác nào một chú cún con đáng thương.
Bất chợt cảm thấy…
Cũng đáng yêu phết?
Khiến người ta không nhịn được mà muốn dỗ dành.
Tôi cười tươi nhận lấy thẻ đen: “Được rồi, Trình tổng, nếu chọn gói cao cấp nhất sẽ được tặng kèm một mô hình phiên bản giới hạn.”
Trình Dục: “Lấy đi.”
Tôi: “Vâng, Trình tổng, đăng ký gói thành viên năm sẽ được tặng thêm một năm dịch vụ cùng giá trị.”
Trình Dục: “Đăng ký luôn.”
Tôi: “Nạp hai trăm nghìn sẽ nhận được hộp quà bất ngờ.”
Trình Dục: “Nạp!”
Lạ thật đấy, hôm nay sao lại chịu chi như vậy?
Cái hình tượng keo kiệt sụp đổ mất rồi.
Trình Dục lẩm bẩm: “Thôi, dù gì cũng là vợ mình.”
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh nói gì cơ?”
Trình Dục: “… Mô hình phiên bản giới hạn, tôi muốn loại chỉ định.”
Tôi cười thật chân thành: “Không vấn đề gì, Trình tổng.”
Đúng rồi, làm sao tên này có thể nói mấy lời như thế được.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi Trình Dục nạp tiền sẽ khó đối phó hơn.
Nhưng không ngờ anh lại trở nên nhã nhặn và dễ tính, cho ăn gì cũng được, làm gì cũng chịu, hoàn toàn khác xa với hình tượng khó tính lúc mới kết hôn.
Chỉ là, anh hay đưa ra những yêu cầu dính người rất khó hiểu.
Ví dụ như muốn cùng ăn tối, cùng làm việc trong phòng sách.
Anh không làm loạn thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi, mấy chuyện nhỏ như thế tôi đều cố gắng phối hợp.
Gần đây có người ra giá cao để thu mua cổ phần của các thành viên hội đồng quản trị, tôi đương nhiên không chịu thua.
Hẹn gặp lão Vương trong hội đồng, nhưng không ngờ ông ta lại yêu cầu gặp tại KTV.
Nghĩ đến dáng vẻ dâm dê của lão ta thường ngày, tôi không khỏi phải lấy ảnh riêng của Trình Dục ra ngắm để rửa mắt.
You cannot copy content of this page
Bình luận