Tôi là nữ phụ độc ác trong truyện tổng tài, dùng thế lực nhà mẹ đẻ ép tổng tài kết hôn.
Người khác kết hôn với tổng tài vì tình yêu.
Tôi thì khác, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền.
Ngày cưới, Trình Dục ném cho tôi một bản hợp đồng: “Hai năm sau ly hôn.”
Tôi mỉm cười duyên dáng: “Tổng giám đốc Trình, ly hôn là một mức giá khác đấy.”
1
Ngày đi đăng ký kết hôn, Trình Dục ném một bản hợp đồng trước mặt tôi, châm một điếu thuốc.
“Chỉ cần ký vào hợp đồng này, đóng vai vợ tôi cho tốt, hai năm sau chúng ta ly hôn.”
Anh tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, toát lên vẻ cao quý bẩm sinh.
Người thư ký mặc vest đứng nghiêm trang một bên, không khí nghiêm túc như một cuộc đàm phán thương mại.
Tôi thật khâm phục bản thân, trong tình huống này vẫn không nhịn được bật cười.
Trình Dục nheo mắt, thuận tay lấy điếu thuốc khỏi miệng, làn khói lượn lờ quanh đôi mày hơi nhíu: “Cô cười gì?”
“Xin lỗi, tổng giám đốc Trình.” Tôi nhanh chóng lật xem hợp đồng, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Ý tổng giám đốc là, bỏ tiền thuê tôi đóng vai vợ anh trong hai năm, sau đó trả lương hàng tháng, đúng không?”
Trình Dục sững người.
Rõ ràng không ngờ tôi lại dùng logic thương mại lạnh lùng để giải thích cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Nhưng đây là cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc giàu có, anh không hứng thú với tôi, tôi cũng không hứng thú với anh.
Anh muốn dùng tiền để giải quyết tôi, tôi thì cầu còn không được.
Trình Dục nghiêng người gạt tàn thuốc, khôi phục vẻ lạnh lùng: “Không sai.”
Tôi gật đầu: “Vậy xin hỏi, tiêu chuẩn đánh giá ‘người vợ tốt’ là gì? Nói không rõ ràng, khó mà tiến hành đánh giá hiệu suất công việc.”
Trình Dục nheo mắt lại: “Tôi không nghe nhầm chứ, đánh giá hiệu suất công việc?”
“Không sai. Anh là tổng giám đốc, quản lý một công ty niêm yết lớn như vậy, ký hợp đồng lao động với người khác mà đến cả trách nhiệm công việc cơ bản và KPI cũng không viết rõ ràng sao?”
Tôi mỉm cười nhìn về phía người trẻ tuổi đứng bên cạnh: “——Các thư ký của anh đang làm gì vậy?”
Nam thư ký đứng im như bị đông cứng.
Trình Dục thả đôi chân dài đang bắt chéo xuống, nghiêng người về phía trước, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giặt giũ, nấu ăn, quản lý việc nhà.”
“Những nhiệm vụ công việc: 1. Đầu bếp. 2. Dọn dẹp —— còn đứng ngẩn ra làm gì, ghi vào đi.” Tôi ra hiệu cho thư ký.
Thư ký vội vàng rút bút ra, bắt đầu chỉnh sửa hợp đồng ngay tại chỗ.
Trình Dục tiếp tục: “Điểm thứ hai, chăm sóc sinh hoạt của tôi, quản lý nội vụ trong nhà.”
“Tôi sẽ lập một kế hoạch rèn luyện sức khỏe và chế độ ăn uống cho anh trong vòng ba ngày. Những việc khác có lẽ cần chờ tôi quen thuộc với tình hình nội bộ nhà anh rồi mới có thể lên phương án cụ thể.”
Trình Dục hài lòng gật đầu: “Điểm thứ ba, với tư cách là phu nhân của Trình gia, tham gia các hoạt động xã hội, chăm sóc người lớn tuổi.”
“Rõ rồi, anh Trình.”
Anh nhắc nhở: “Đừng làm mất mặt tôi ở bên ngoài, cũng đừng làm tổn hại đến danh dự của tôi.”
Tôi sửng sốt: “Anh Trình, anh là một tổng giám đốc công ty niêm yết.”
“Thì sao?”
“Là một tư bản xấu xa, ở một quốc gia xã hội chủ nghĩa như thế này, anh chẳng có chút danh dự nào cả. Anh là đối tượng bị treo lên cột đèn đấy.”
Trình Dục: ?
Trình Dục: “Vậy cô có thể quyên góp một ít tiền, làm từ thiện, khiến họ mãi mãi không nhận ra điều đó.”
Tôi mỉm cười chuyên nghiệp: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm không làm mất mặt anh, còn việc nâng cao danh tiếng của anh là một khoản chi phí khác.”
Trình Dục: ……
Thư ký nhìn qua nhìn lại: “Vậy cuối cùng hợp đồng viết thế nào đây?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Trình Dục: “Bên B không được giết người, sử dụng ma túy, ngoại tình hoặc thực hiện bất kỳ hành vi nào vi phạm thuần phong mỹ tục. Tôi nghĩ anh Trình muốn đề cập đến điều này.”
You cannot copy content of this page
Bình luận