Danh sách chương

“Ba à?”

 

Tôi còn đâu mặt mũi nào mà lên tiếng.

 

“Ha… ha, cậu là ba tôi, cậu là ba tôi.”

 

Cuối cùng cũng giống như hôm nay, Tòng Dật dùng áo khoác che cho tôi về nhà.

 

Những chuyện dại dột trong quá khứ làm nhạt đi không khí không thoải mái, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện bình thường với Tòng Dật.

 

“Bây giờ thì chúng ta coi như huề, sau này cậu không được nhắc lại chuyện đó nữa!”

 

Câu trả lời cho tôi là tiếng cười khẽ.

 

Mưa tạnh trời quang, nhưng lúc này chỉ còn lại ánh hoàng hôn.

 

Tôi đi sau Tòng Dật một bước, nhìn bóng anh cao ráo khuất dần trong ánh chiều tà, như thể sắp cùng nó lặn xuống.

 

Trái tim đau nhói, tôi vội vàng gọi anh.

 

“Tòng Dật!”

 

Tòng Dật quay lại nhìn tôi.

 

Tôi lưỡng lự, không tìm ra lời nào phù hợp.

 

“Cậu có… có cảm thấy chú… chú…”

 

Làm sao tôi có thể nói với anh rằng, người cha vĩ đại của anh đã phản bội gia đình họ.

 

Trong sự rối ren tột độ, tôi không nhận ra mình đã bấm móng tay sâu vào trong lòng bàn tay.

 

Cuối cùng là Tòng Dật phát hiện và giúp tôi gỡ ra.

 

“Cậu định nói ba tôi ngoại tình à?”

 

8

 

Lúc Tòng Dật gọi điện, tôi suýt nghĩ mình đang mơ.

 

“Đến phòng cấp cứu của bệnh viện đa khoa tỉnh, giúp tôi trông nom mẹ tôi một chút.”

 

“Tôi đang ở đồn cảnh sát làm biên bản, không rời đi được.”

 

Bệnh viện, đồn cảnh sát.

 

Làm sao hai địa điểm này lại liên quan đến Tòng Dật?

 

Sao bây giờ chúng lại liên quan đến Tòng Dật?

 

Theo kịch bản, Tòng Dật thật sự đã vào đồn cảnh sát, nhưng đó là sau nửa năm nữa, khi anh ấy phát hiện ba mình ngoại tình, trong cơn tức giận anh đã đánh ông ấy nên mới vào đồn.

 

Việc thường xuyên ra vào bệnh viện là sau khi phát hiện dì bị bệnh mới bắt đầu.

 

Mọi thứ đều xảy ra quá sớm.

 

Kể cả lần tôi thử nói với Tòng Dật về chuyện ba anh đã ngoại tình, nhưng phát hiện ra Tòng Dật đã biết từ trước.

 

Lúc đó Tòng Dật chỉ nói là anh ấy tình cờ phát hiện ra.

 

Tôi cũng không dám hỏi quá nhiều chi tiết, bởi lời giải thích của tôi còn mơ hồ hơn.

 

Tôi nói đó là trực giác của tôi.

 

Trên đường đến bệnh viện, tôi cố gắng liên lạc với hệ thống.

 

Lạ thay, hệ thống gần như luôn có mặt hàng ngày, nhưng hôm nay lại không thể liên lạc được.

 

Khi tôi đến khu cấp cứu, dì Văn đã được chuyển xuống phòng bệnh thường để theo dõi.

 

Lúc đó tôi mới biết hôm nay Tòng Dật đã vạch trần sự thật về việc ba anh ấy ngoại tình.

 

Dì Văn vừa tỉnh dậy, đôi môi tái nhợt.

 

“Lúc đó Tòng Dật cầm lọ hoa đập thẳng vào đầu ông ấy. Tiếng động lớn quá, nên hàng xóm gọi cảnh sát.

 

“Lúc đó dì giận quá mất khôn, vội vàng kéo Tòng Dật ra, càng vội càng lú lẫn, cuối cùng dì chỉ nhớ là Tòng Dật lấy điện thoại ra để gọi cấp cứu cho dì, rồi tỉnh dậy đã thấy mình ở bệnh viện.”

 

Dì Văn nhìn chai dịch truyền còn lại hơn phân nửa, vội nắm tay tôi.

 

“Dì không yên tâm để Tòng Dật ở đồn cảnh sát một mình, con giúp dì nói với bác sĩ, dì đã ổn rồi, bây giờ có thể xuất viện.”

 

“Không được!”

 

Tôi kiên quyết từ chối, còn cao giọng hơn bình thường.

 

Dì Văn giật mình vì phản ứng của tôi.

 

“Tại sao?”

 

Vì cháu muốn dì khám tổng quát.

 

Trong kịch bản, khi phát hiện bệnh của dì Văn đã là giai đoạn cuối, không thể cứu chữa.

 

Nhưng nếu phát hiện sớm hơn, có lẽ sẽ còn hy vọng.

 

Trước đó tôi đã nghĩ cách làm sao để đưa dì Văn đến bệnh viện kiểm tra mà không quá gượng ép, hôm nay đã ở trong bệnh viện, đây là cơ hội hiếm có.

 

Tôi đang định tìm lý do để trì hoãn, thì cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy mạnh.

 

Tòng Dật bước vào, vẫn còn thở hổn hển.

 

“Mẹ… con không sao.

 

“Còn mẹ… nói ngất là ngất.”

 

Anh ta cầm trên tay một chồng giấy tờ.

 

“Con đã đặt lịch cho mẹ khám tổng quát rồi.”

 

“Chúng ta kiểm tra xong mới đi, nếu không con không yên tâm.”

 

9

 

“Sao hôm nay cậu lại bốc đồng thế?

 

“Sức khỏe dì Văn vốn đã không tốt, cậu làm ầm ĩ thế này, người không biết còn tưởng cậu cố ý làm dì ấy tức đến nhập viện đấy.”

 

Dì Văn đã được đưa đi kiểm tra, tôi đi cùng Tòng Dật đến quầy thanh toán.

 

Tòng Dật dựa vào tường bệnh viện, mắt hơi nhắm, chỉ nói một câu.

 

“Lúc đó tôi quá tức giận.”

 

Rõ ràng là anh ấy không muốn nói thêm.

 

Tôi nhận ra rằng, giữa tôi và Tòng Dật đã có một khoảng cách.

 

Khoảng cách này xuất hiện sau khi nữ chính xuất hiện, nhưng không hoàn toàn do nữ chính gây ra.

 

Vấn đề nằm ở chính tôi và Tòng Dật.

 

Dù là anh hay tôi, chúng tôi đều đang giấu diếm nhau điều gì đó.

 

Tôi không dám nói với Tòng Dật rằng tôi thích anh ấy, cũng không dám thẳng thắn nói về sự tồn tại của hệ thống.

 

Vậy Tòng Dật đang giấu điều gì khỏi tôi?

 

“Tôi đi mua cho cậu cái gì ăn nhé….”

 

“Tòng Dật!”

 

Lời tôi chưa nói hết đã bị tiếng bước chân vội vã của cô gái cắt ngang.

 

Ôn Nguyệt cầm trên tay chiếc túi nhựa.

 

“Chắc cậu chưa ăn gì đúng không? Tôi mua đại ít đồ ăn, cậu ăn tạm đi.”

 

Tôi nhìn qua chiếc túi, nói rằng mua đại thôi, nhưng bên trong lại đầy những thứ mà Tòng Dật thích ăn. 

 

Họ đã thân thuộc đến mức đó rồi. 

 

Thậm chí, trong tình huống như hôm nay này, dường như Ôn Nguyệt cũng biết trước tôi.

 

“Dì thế nào rồi?”

 

“Không sao rồi.”

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page