Danh sách chương

Tôi nhớ lại các tình tiết tiếp theo của câu chuyện, một lúc lâu sau mới đưa ra câu trả lời.

 

“Chờ thêm chút nữa.”

 

5

 

Kể từ ngày hôm đó, Tòng Dật không còn đi học cùng tôi nữa. 

 

Khi tôi lững thững ra khỏi tòa nhà học, mới nhận ra trời đã mưa.

 

“Haiz.”

 

“Mưa phùn bay bay, tình cảm thêm nồng.”

 

Hệ thống uể oải thở dài.

 

Hệ thống hiện đang tập trung ca ngợi tình yêu đẹp đẽ của nam nữ chính, để tôi biết khó mà lui.

 

Tôi đã quen với sự xuất hiện kỳ quái của nó, nên vốn không muốn để ý, nhưng bỗng nhiên tôi phát hiện mục tiêu thở dài của nó đang ở ngay phía trước.

 

Tòng Dật và Ôn Nguyệt đang vai kề vai đứng ở cuối hành lang.

 

Trong tiếng cảnh báo điên cuồng của hệ thống, tôi chạy đến trước mặt nữ chính, giả vờ không phanh kịp mà chen vào giữa Tòng Dật và nữ chính, thậm chí còn lợi dụng cơ hội để giẫm lên chân Tòng Dật.

 

Tôi cười vô hại.

 

“Bạn học Ôn không mang ô à? Để tôi đưa bạn về nhà nhé?”

 

Góc mắt tôi thấy Tòng Dật nhíu mày nhìn đôi giày của mình.

 

Tôi cảm thấy thoải mái, nhưng lập tức có một lực mạnh kéo lấy cổ áo tôi từ phía sau.

 

Tòng Dật vừa kéo tôi vừa nói.

 

“Các cậu không cùng đường.”

 

Tôi nhìn khoảng cách giữa mình và nữ chính ngày càng xa, tự nhủ rằng mới quen biết nhau thôi.

 

Chỉ mới vài ngày mà tính chiếm hữu đã mạnh mẽ như vậy!

 

“Cậu và bạn học Ôn thì cùng đường à?”

 

Tôi giật tay ra khỏi Tòng Dật, mỉa mai.

 

“Chuyển nhà từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết?”

 

Ôn Nguyệt thoáng nhận ra sự căng thẳng giữa tôi và Tòng Dật.

 

“Không… không cần hai cậu đưa, mưa không to, tôi chạy về là được.”

 

“Không được?”

 

“Không được.”

 

Giọng nói của tôi và Tòng Dật đồng thời vang lên, sắc mặt cả hai đều không tốt.

 

Trước đây tôi chưa từng thấy Tòng Dật thích xen vào chuyện người khác đến vậy.

 

Trong lúc giằng co, Tòng Dật rất miễn cưỡng đưa ra sự thỏa hiệp.

 

“Chúng ta đều không đưa, cậu hãy cho người ta mượn ô đi.”

 

Ôn Nguyệt ngại ngùng từ chối.

 

Tôi suy nghĩ một chút, rồi đưa ô cho cô ấy luôn.

 

“Cậu nhận lấy đi, tôi và Tòng Dật ở cùng một khu, chúng tôi đi cùng nhau là được.”

 

Việc tôi có đưa hay không không quan trọng, miễn là không để Tòng Dật đưa là được.

 

Ôn Nguyệt đành phải đồng ý.

 

Cô ấy cầm ô đi xa, Tòng Dật vẫn đứng như tượng tại chỗ.

 

Tôi không chịu nổi hành động mê muội này này của anh, bực bội vỗ vào người anh ấy một cái.

 

“Cậu đứng đấy làm gì? Đi thôi.”

 

Tôi vươn tay về phía anh.

 

“Ô đâu?”

 

Tòng Dật cúi đầu nhìn qua, giọng điệu thản nhiên.

 

“Không mang.”

 

6

 

Tôi suýt nghẹn vì giọng điệu tự tin của anh ấy.

 

“…Không phải, cậu không mang ô thì đóng vai anh hùng cái quái gì?”

 

Tòng Dật.

 

“Tai nào của cậu nghe thấy tôi nói tôi sẽ dùng ô để đưa cậu ấy về?”

 

Tôi lập tức hiểu ý đồ ẩn giấu trong lời nói của anh.

 

Anh ấy định cùng cô ấy tắm mưa về nhà.

 

Trong kịch bản, nam chính luôn chuẩn bị kỹ càng lại bất ngờ không mang ô vào một ngày mưa, sau đó cùng nữ chính không mang ô nên dùng áo che mưa về nhà.

 

Sự sắp đặt đầy kịch tính này là duyên phận trời định của họ.

 

Giọng nói của tôi bỗng nhiên như bị bịt kín bởi một cục bông, tôi bỗng dưng không biết phải nói gì.

 

Trong khi tôi đang lơ đãng, Tòng Dật đã cởi áo khoác đồng phục.

 

“Không phải giờ về sao?”

 

Lời còn chưa dứt, anh ấy đã kéo tôi xông vào màn mưa.

 

Khoảng cách giữa tôi và anh bỗng chốc thu ngắn, nhiệt độ hơi thở chúng tôi dưới lớp áo khoác nhanh chóng tăng cao.

 

Tôi bất giác nắm lấy vai Tòng Dật, chỉ đến khi chạm vào làn da của anh mới bừng tỉnh muốn rút tay về.

 

“Nắm chặt vào.”

 

Tay tôi cứng đờ.

 

Tiếng mưa rơi rả rích, câu nói của Tòng Dật mơ hồ đến mức tôi suýt nghĩ mình đang gặp ảo giác.

 

Cơn mưa mùa thu này đến nhanh và đi cũng nhanh.

 

Suốt quãng đường tôi im lặng để che giấu nhịp đập bất thường của trái tim mình, Tòng Dật lầm tưởng tôi vẫn đang giận vì anh ấy không mang ô.

 

“Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn à?”

 

Anh bắt đầu nói lại chuyện cũ bằng giọng điệu không lạnh không nóng thường ngày của mình: 

 

“Lúc đầu là thằng ngốc nào ngày mưa không mang ô, còn không cho tôi mang ô theo?”

 

7

 

Đã có một thời gian, tôi rất mê mẩn thiên văn.

 

Một ngày đi học, tôi hớn hở chạy đến trước mặt Tòng Dật.

 

“Tối qua ba tôi đã quan sát thiên văn, hôm nay chắc chắn trời nắng đẹp, không một gợn mây.”

 

Tòng Dật thậm chí không muốn cãi nhau với tôi, chỉ lật điện thoại ra cho tôi xem dự báo thời tiết.

 

Lúc đó tôi rất tự tin, không cho Tòng Dật lấy ô theo.

 

“Dự báo thời tiết không phải lúc nào cũng chính xác 100%, nhưng cậu có thể tin vào phán đoán của ba tôi.”

 

Kết quả hôm đó tan học, mưa to hơn cả ngày Y Bình đi xin tiền*.

 

*Phân cảnh Y Bình (Triệu Vy) về nhà cha ruột xin tiền trong phim Tân Dòng Sông Ly Biệt.

 

Lúc đó Tòng Dật nhìn cơn mưa tầm tã với vẻ mặt không biểu cảm, giọng kéo dài.

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page