Danh sách chương

 

“Tạm biệt! ”

Lời bài hát “Mười Năm” có một câu viết như sau: “Nếu hai từ đó không run rẩy, hẳn sẽ là ‘tạm biệt’ “.

 

Triệu Mãn Thương nước mắt đầm đìa, trong đêm khuya gửi hai từ này cho người phụ nữ mà anh yêu nhất, uống ngụm Mao Đài cuối cùng, rồi tự tay kết thúc cuộc đời mình.

 

Một tháng trước, Triệu Mãn Thương đã được chẩn đoán ung thư tụy giai đoạn cuối, sau đó anh ta đã tới mười lăm bệnh viện lớn hạng A, chạy đến các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, và 4 thành phố lớn khác, tất cả đều là những bệnh viện tốt nhất trong nước.

 

Ung thư tụy được mệnh danh là “vua của các loại ung thư”, một khi phát hiện ra thì có nghĩa là sắp gặp “diêm vương” rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Sau khi nhận chẩn đoán, Triệu Mãn Thương chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, bởi vì anh sắp bước sang tuổi 40, vừa mới trả nợ xong hết nợ thế chấp nhà và xe, vợ, nhà, con, xe, tiền tài- “*ngũ tử” trong truyền thuyết anh ta đều có đủ cả rồi.

 

*ngũ tử: là cách chơi chữ của Trung Quốc: vợ (妻子)、nhà (房子)、con (孩子)、xe (车子)、tiền tài(票子)

 

Anh cứ ngỡ mình đã trở lại đỉnh cao cuộc đời, cứ ngỡ thuyền mình đã vượt muôn trùng núi.

 

Kết quả là, còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống, anh đã bị tuyên án tử – chỉ còn lại hai tháng để sống.

 

Đời người đâu có nhiều “ngày mai rồi tính”, có khi thứ đang chờ mình phía trước, lại chính là Hắc Bạch Vô Thường. 

 

Vì thế, Triệu Mãn Thương cố gắng trấn tĩnh lại, dành nửa tháng cuối cùng bên cạnh người thân.

 

Những thứ trước kia vẫn tiếc không dám ăn như hải sản, không được uống như Coca, đã bỏ như thuốc lá Trung Hoa, chưa từng đi như Cửu Trại Câu… anh đều trải nghiệm hết một lượt.

 

Có điều Triệu Mãn Thương không ngờ rằng, chai Phi Thiên Mao Đài giá khuyến mãi 1.798 tệ mà anh mua, lại là hàng giả.

 

Thậm chí giá nhập chỉ có… 90 tệ. Đến lúc sắp chết còn không được uống Mao Đài thật … thật là chua chát biết bao!

 

Mùa hè năm 1958, phố Đại Nhai trong An Định Môn, hẻm Vĩnh Hằng.

 

“Mau lên, mọi người mau ra đây bắt lưu manh! Có thằng rình trộm chị tôi tắm nè!”

 

“Đánh chết nó! Đồ lưu manh khốn kiếp, mày dám nhìn trộm chị tao tắm hả? Cút xuống địa phủ đi!”

 

“Ủa? Không phải Mãn Thương sao? Mày rình vợ mày tắm làm cái gì? Không biết đường đường chính chính mà xem à?”

 

Trong sân tứ hợp viện của con hẻm nhỏ, sau một trận gà bay chó chạy, hàng xóm láng giềng hóng chuyện đến chán chê mới chịu tản ra, chỉ còn lại Triệu Mãn Thương nằm bất tỉnh và cả nhà Hoàng Tú Linh đứng ngơ ngác không biết làm sao.

 

Giữa đêm đen tĩnh mịch phủ xuống tứ hợp viện tại Bắc Kinh, Triệu Mãn Thương vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt đã lần nữa ngất đi.

 

Đến khi anh tiếp nhận hết ký ức của “chủ cũ” của cơ thể này  mới nhận ra mình đã xuyên không.

 

Kiếp trước khổ quá rồi, nên chẳng lẽ ông trời thấy thương xót nên cho anh bắt kịp chuyến tàu xuyên không cuối cùng này ư?

 

Ở thời không này, năm 1958, Triệu Mãn Thương 24 tuổi, đã kết hôn với Hoàng Tú Linh được 8 năm, nuôi cả nhà cô ta suốt 8 năm trời, nhưng cô ta vẫn còn là gái còn trinh.

 

Mấy năm đầu, Hoàng Tú Linh lấy lý do phải tập trung học hành nên không cho Triệu Mãn Thương đụng vào người.

 

Đợi đến khi cô ta tốt nghiệp đại học, lại càng chê Triệu Mãn Thương ít học, là một thằng nuôi súc vật hôi hám, không xứng với mình.

 

Thế nhưng Hoàng Tú Linh không dám ly hôn với Triệu Mãn Thương, chủ yếu là vì cha cô ta què chân, lại nghiện cờ bạc, mẹ thì bệnh liên miên, còn thêm bốn đứa em nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn.

 

Một khi đã ly hôn, chỉ dựa vào mỗi mình Hoàng Tú Linh thì không cách nào gánh nổi cái nếp sống “vung tay quá trán” của cả nhà cô ta.

 

Lương của Triệu Mãn Thương được tính theo tiêu chuẩn công nhân khu vực loại sáu, thuộc cấp bậc 5 trong ngành chăn nuôi, mỗi tháng lĩnh cố định 54 đồng 1 hào.





Mức lương cao như thế mà, hắn – Triệu Mãn Thương không phải là kẻ đổ vỏ thì còn ai vào đây nữa?

 

“Đệch, nguyên chủ đúng là cẩu si tình chính hiệu! Mang cả tim gan móc ra dâng cho cô ta, vậy mà cuối cùng đến thằng em của mình còn không được chạm vào, đúng là ngu hết phần thiên hạ rồi còn gì!”

 

Sau khi tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ, Triệu Mãn Thương chỉ biết cạn lời. Người ta nói “cẩu si tình thì không có chốn dung thân”, mà nguyên chủ còn tệ hơn cả làm rể, đã ở rể lương tháng lại còn đưa hết cho Hoàng Tú Linh giữ.

 

Ngay cả khi Triệu Mãn Thương có “động phòng” được với Hoàng Tú Linh thì anh cũng không dám sinh con, vì sau lưng cô ta còn kéo theo cả một bầy sáu miệng ăn đang chờ người nuôi.

 

Có lẽ một trong những lý do khiến Hoàng Tú Linh không muốn ngủ chung chính là cô ta không có ý định sinh con cho Triệu Mãn Thương, bởi vì căn bản nuôi không nổi.

 

“Anh tỉnh rồi à? Mãn Thương, tôi phải nghiêm túc phê bình anh đấy, sao anh lại đi nhìn trộm tôi tắm hả?”

 

Hoàng Tú Linh thấy anh mở mắt, lời đầu tiên cô ta thốt ra không phải là lời quan tâm, mà là chỉ trích anh vì chuyện lén nhìn trộm cô ta tắm.

 

Triệu Mãn Thương chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, rất lâu cũng không nói một lời.

 

Sự im lặng vô cảm của anh làm cô ta chấn động đến choáng váng.

 

Ánh mắt ấy vô cùng xa lạ, khiến Hoàng Tú Linh cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.

 

“Nói đi, tại sao anh lại đi nhìn trộm tôi tắm?”

 

Có lẽ chỉ khi dùng những lời lẽ gay gắt như vậy, Hoàng Tú Linh mới cảm thấy khí thế của mình mạnh mẽ hơn một chút.

 

Cô em vợ Hoàng Tú Phân lập tức tiến lên đẩy Triệu Mãn Thương một cái, tức giận nói:

 

“Đúng thế, anh rể, sao anh có thể làm cái chuyện hạ lưu như vậy được? Sao anh lại đi nhìn trộm chị tôi tắm?”

 

Từ những ký ức trước đó, Triệu Mãn Thương biết rằng chính là cô em vợ Hoàng Tú Phân đã la lớn gọi mọi người ra bắt “lưu manh” trong sân.

 

Chưa để Triệu Mãn Thương lên tiếng, cậu em vợ thứ tư, Hoàng Nguyên Hưng, cũng tiếp lời:

 

“Chị cả, chúng ta đừng lãng phí lời với hắn nữa. Hôm nay hắn dám nhìn trộm chị tắm, ngày mai chắc chắn sẽ dám động tay động chân. Theo em, phải đánh hắn một trận cho hắn ngoan ngoãn.”

 

Nghe đi, đó là những lời gì vậy?

 

Nhà họ Hoàng có năm anh em, trừ cậu em út ba tuổi còn chưa hiểu chuyện, bốn người còn lại đều là loại ăn cháo đá bát.

 

Triệu Mãn Thương vẫn im lặng, mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn Hoàng Tú Linh và mấy đứa em của cô ta, không nói một lời.

 

“Này, anh câm à? Nói đi chứ, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”

 

Lúc này, Hoàng Tú Phân liền đẩy mạnh Triệu Mãn Thương một cái, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

 

Bốp!

 

“Còn nói mình là học sinh trung học à? Cha mẹ mày không dạy mày cách đối nhân xử thế à? Thầy cô ở trường không dạy mày phép tắc à? Không biết phân biệt lớn nhỏ gì hả?” Triệu Mãn Thương không nhượng bộ nữa, lập tức gạt tay đối phương ra bằng một cái tát.

 

Lời này lập tức khiến anh em họ Hoàng sững sờ, ngay sau đó liền nổi giận đùng đùng.

 

May mắn là Hoàng Tú Linh – người chị cả, cô ta vẫn giữ bình tĩnh, nhanh chóng cản mấy đứa em lại và đuổi bọn chúng ra khỏi phòng.

 

Đến khi chỉ còn lại Triệu Mãn Thương và Hoàng Tú Linh trong phòng, cô ta lại tiếp tục trách Triệu Mãn Thương không nên nhìn trộm cô ta tắm, khiến mọi người cười nhạo.

 

Đến nước này rồi, cô ta vẫn chỉ mải lo cho cái sĩ diện của mình, hoàn toàn không thèm nghĩ đến cảm xúc của Triệu Mãn Thương.

 

“Hừ, nhìn trộm cô tắm à? Đồng chí Hoàng Tú Linh, chúng ta là vợ chồng đấy? Đừng nói là nhìn cô tắm, cho dù ngủ cùng cô, họ dám nói cái gì?

 

Đến nước này, Triệu Mãn Thương cũng chẳng buồn nói nhảm thêm với cô ta nữa.

 

Anh đã hoàn toàn tiêu hóa xong ký ức của nguyên chủ, biết rõ nguyên chủ yêu Hoàng Tú Linh – cái cô sinh viên đại học kia đến mức nào, có thể vì cô ta mà chịu làm rể, ở rể, vì cô ta mà tám năm trời không được cùng cô ta chung phòng.

 

Tám năm đấy! Đuổi phát xít Nhật năm xưa cũng chỉ hết có tám năm!

 

“Cẩu si tình” mà si tình tới mức của Triệu Mãn Thương thì đủ để cảm động trời đất rồi.

 

Chỉ là giờ đây, Triệu Mãn Thương không còn là Triệu Mãn Thương ngày trước nữa.

 

Vì vậy, không đợi Hoàng Tú Linh mở miệng, anh đã nói thẳng:

 

“Đã vậy thì, đồng chí Hoàng Tú Linh, nếu trong lòng cô đã có người khác thì tôi thành toàn cho cô. Chúng ta ly hôn! Từ nay, cô đi đường quan lộ* của cô, tôi đi cầu độc mộc* của tôi.”

 

*Đường quan lộ: nghĩa là con đường làm quan, công danh, sự nghiệp. 

 

*Đường độc mộc: mang nghĩa bóng là con đường chỉ có thể đi một mình, không ai giúp, không thể quay đầu.

 

Ly hôn!

 

Hai chữ ấy vang lên như tiếng sét trong đầu Hoàng Tú Linh, cô ta tròn mắt nhìn Triệu Mãn Thương, hoàn toàn không dám tin.

 

Người đàn ông trước mặt này sao mà xa lạ đến vậy.

 

PS: Mở truyện mới rồi nhé, mong mọi người thêm vào tủ sách. Cam đoan sẽ cập nhật đều đặn, sau khi lên kệ đảm bảo mỗi ngày hai vạn chữ!!!

 

PS: Tiện thể giới thiệu một bộ truyện niên đại dài ba triệu chữ — “Bắt đầu những năm tháng nhiệt huyết kể từ kỳ thi đại học”, anh em nào thích thì có thể ghé qua xem thử nhé!







Hết Ly Hôn!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Chim Chích Bông

    ✌🏻

Trả lời

You cannot copy content of this page