“Dì không phải người bán thuốc đâu, cô bé ạ. Cháu dì đến chơi, mà bị phong tỏa, chẳng mang theo gì cả. Dì hỏi trong nhóm có ai có máy tính học tập không, bạn trai cháu cho mượn cái iPad của nó. Thế nên thấy bạn trai cháu hỏi, dì nghĩ mình nên giúp.”
“Dì nghĩ hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là tốt lắm…”
Chưa nghe hết tin nhắn thoại, tôi vội vàng thoát ra, mở nhóm cư dân. Tin nhắn đã hơn 99+, tôi kéo lên một lúc lâu mới thấy tin nhắn của Thẩm Hách.
Lúc 3 giờ sáng, anh hỏi: “Nhà có ai bị đau bụng kinh, ngoài thuốc giảm đau còn cách nào khác không?”
Sau sáu giờ, lần lượt có người trả lời tin nhắn của Thẩm Hách.
“Nhà tôi có đường đỏ, cậu có thể thử thêm gừng vào nấu.”
“Thuốc giảm đau? Cậu cần không?”
Còn dì ấy thì không trả lời, có lẽ dì đã nhắn trực tiếp cho Thẩm Hách qua WeChat.
Tôi cảm thấy tim mình nóng lên, cùng với đó là đôi mắt cũng hơi rưng rưng. Tôi mở hộp thoại nhắn tin cho dì:
“Cháu cảm ơn dì, cháu thấy đỡ nhiều rồi, không cần thuốc nữa ạ.”
Chưa bao lâu, Thẩm Hách mở cửa phòng tôi: “Em nói em không uống thuốc Đông y à?”
Tôi vùi cả khuôn mặt vào chăn, chỉ để hở hai mắt.
“Ừ, thuốc thì đừng uống bừa.”
Thẩm Hách dường như bị lời của tôi làm nghẹn, dừng một chút rồi nói tiếp: “Em sợ đắng chứ gì.”
Ta gật đầu.
Thấy anh sắp đóng cửa, tôi vội gọi: “Thẩm Hách!”
Tay anh ngừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy thắc mắc.
Tôi thò đầu ra khỏi chăn: “Em đau quá, anh ngồi đây với em một lát được không?”
5
Thẩm Hách không từ chối, anh kéo một cái ghế rồi ngồi cạnh giường tôi.
Tôi nhích vào trong, đưa tay vỗ nhẹ lên mép giường, nhìn anh: “Ngồi đây đi.”
Thẩm Hách do dự một chút, rồi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh.
Cảm giác như quay về những ngày trước kia, khoảng thời gian chia xa dường như chưa từng tồn tại.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự an toàn mà anh mang lại, trong lòng không ngừng réo lên.
Thật sự không còn hy vọng nào sao?
Tôi lén liếc mắt nhìn Thẩm Hách, phát hiện anh đã nhắm mắt lại. Hình như anh gầy hơn trước, đường viền hàm trở nên sắc nét hơn.
Khuôn mặt này từng làm tôi say mê không biết bao nhiêu lần. Dù có ngày nào đó anh không còn là tuyển thủ nữa, chỉ cần dựa vào nhan sắc và kỹ năng của mình, mở livestream chơi vài trận là đủ để anh sống thoải mái cả đời.
Không biết bao lâu trôi qua, hơi thở của Thẩm Hách dần đều đặn, có lẽ anh đã ngủ.
Tôi bị cuốn theo cảm giác kỳ lạ, giơ tay ra thì nghe thấy giọng anh vang lên rất rõ ràng: “Ngủ đi, Ân Ân.”
Câu nói ấy giống như lời nói mê, lại quá đỗi dịu dàng. So với trước đây khi chúng tôi còn bên nhau, giọng điệu này hoàn toàn khác.
Tôi biết hành động của mình lúc này có phần lợi dụng tình thế, nhưng tôi vẫn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay buông thõng bên cạnh của anh.
Tất cả những gì tôi gồng lên suốt một năm qua đều sụp đổ, nỗi nhớ nhung vào lúc này càng bùng phát mạnh mẽ.
Có lẽ vì cảm giác quen thuộc và thoải mái, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi mở mắt ra lần nữa, chỗ ngồi bên cạnh đã trống không.
Cơn đau bụng không còn dữ dội nữa, mà trở nên âm ỉ và kéo dài.
Tôi đứng dậy bước ra ngoài, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Hách đứng trên ban công. Bóng tối bao phủ, anh đang hút thuốc, tàn lửa nhảy nhót trong đêm, tấm lưng nhìn có vẻ cô đơn.
Trong nhóm cư dân, thông báo liên tục nhảy. Tôi quay trở lại phòng, nhìn lướt qua một lượt, mọi người đều đang nói rằng chiều mai có thể sẽ được gỡ phong tỏa.
Tôi cảm thấy đầu mình nhói lên, tâm trạng lẫn lộn đủ loại cảm xúc. Đậu Đậu cọ vào chân tôi, tôi ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó.
“Đậu Đậu, mai con có thể theo mẹ về nhà rồi.”
Vừa dứt lời, từ phía sau đã vang lên giọng nói mang chút bực dọc của Thẩm Hách:
“Em lại định nói đi là đi à, Hạ Ân?”
Anh tựa vào khung cửa, trông có chút buồn bã, ánh mắt đầy u tối.
Nhưng lời abg nói lại mang theo vẻ ấm ức, cái gì mà tôi nói đi là đi chứ.
Tôi bế con mèo lên, ngồi xuống sàn nhà: “Em nói đi là đi?”
Thẩm Hách dường như hơi bất ngờ khi tôi phản hỏi lại, có chút bực bội vò đầu.
“Thôi quên đi.”
Vừa dứt lời, anh quay người định bước đi. Tôi vội đặt mèo xuống, đứng dậy kéo anh lại.
“Anh nói cho rõ, cái gì gọi là em nói đi là đi?”
Lẽ ra tôi nên hỏi từ trước. Lẽ ra tôi nên hỏi từ lúc tôi chất vấn, lúc điên cuồng, rằng tại sao lại không níu kéo, tại sao không buồn bã. Một năm đã trôi qua, bao nhiêu đau khổ và thất vọng, tôi phải tính thế nào đây?
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy khó chịu, nước mắt bất giác chảy ra, giọng cũng run lên.
“Anh nghĩ lúc chia tay là do em nói đi là đi, là do em vô tình, đúng không?”
Thẩm Hách nhìn tôi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra hai từ: “Không phải.”
Cửa kính ban công chưa đóng hoàn toàn, để lại một khe hở hẹp, gió thổi vào khiến tôi không kìm được rùng mình.
Tôi buông tay Thẩm Hách ra, thất vọng đến mức không thể tả, nở một nụ cười chua chát: “Vậy tại sao anh lại nói như thế?”
Thẩm Hách rất cao, trên người anh vẫn còn vương chút lạnh và mùi thuốc lá từ bên ngoài. Anh cúi đầu xuống, giọng nói càng trầm: “Em mệt rồi, đi nghỉ đi.”
Nghe vậy, tôi quay người, đóng sầm cửa lại.
6
Chiều hôm sau, tôi để lại mèo, về nhà lấy hành lý rồi bay thẳng đến Quảng Châu, thậm chí không gặp mặt Thẩm Hách lần cuối.
Tôi không thể hiểu nổi sự kiệm lời của Thẩm Hách, cũng quyết định không bám víu vào những điều tốt đẹp về anh nữa. Cứ dây dưa như thế này sẽ chẳng có hồi kết.
Nhưng tôi lại quên, vào thời điểm này, trong giới vẫn đang bàn tán xôn xao về tin đồn tôi và Thẩm Hách yêu nhau và sống chung.
Một đàn anh cùng tôi quay phim, dù không quen lắm, cũng phải hỏi một câu khi đang trang điểm: “Cô và Thẩm Hách đang hẹn hò à?”
Phòng trang điểm chỉ có bốn người, nghe vậy ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía ta.
Tôi vội vàng xua tay: “Làm gì có, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đàn anh gật đầu, tiếp tục chuốt mascara: “Tôi cũng nghĩ vậy, tính khí của Thẩm Hách, phí cả khuôn mặt đẹp trai đó rồi.”
Ta cười gượng. Tính Thẩm Hách đúng là không tốt lắm, nhưng không phải kiểu người hay chửi bới hay đổ lỗi cho đồng đội gì cả, mà là lạnh lùng, không thích giao tiếp. Người ta nghĩ anh kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu.
“Tôi nghe nói năm nay đánh xong, hắn sẽ giải nghệ, không biết có thật không.” Đàn anh vừa lục lọi đống chai lọ trên bàn, vừa nói: “Tuy hắn không tốt lắm, nhưng nếu thật sự nghỉ thì cũng hơi tiếc.”
Anh định giải nghệ sao? Tại sao tôi chưa từng nghe anh nói qua?
Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên hình ảnh Thẩm Hách thi đấu trên sân khấu.
Không thể nào, Thẩm Hách có niềm đam mê rất lớn với nghề này, anh còn trẻ, làm sao có thể giải nghệ sớm như vậy?
Có phải anh bị bệnh không?
Tôi nghĩ đến khả năng đó, liền cảm thấy bồn chồn không yên.
Anh chưa bao giờ nói với tôi rằng mình có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng nghĩ kỹ lại, với tính cách của anh, có lẽ cũng không muốn nói.
Tôi cầm điện thoại định nhắn tin hỏi hắn, nhưng lại không biết với tư cách gì và phải mở lời thế nào.
Buổi chụp hình bắt đầu, tâm trí tôi cứ mãi nghĩ về chuyện đó, cảm thấy có chút khó chịu. Sau khi chụp xong, cầm điện thoại lên, tôi phát hiện Thẩm Hách đã nhắn tin cho mình.
Vẫn là một bức ảnh về Đậu Đậu, nó đang ăn mà đầu gần như đem cái đầu vào trong bát.
“Em không cho nó ăn sao?”
Tôi nhất thời không biết nói gì: “Anh có muốn xem nó nặng bao nhiêu không… ăn ít thôi.”
Chuyện tôi định hỏi lại chẳng thốt ra được vào lúc này.
Lịch quay dày đặc, tôi làm việc liền ba, bốn ngày, bận đến mức chân không chạm đất.
Mỗi ngày, Thẩm Hách đều gửi cho tôi hình ảnh về Đậu Đậu, khi thì đang ăn, khi thì ngồi trong bồn cát, có lúc lại ngủ trong lòng anh.
Tôi biết anh làm vậy có lẽ vì sợ tôi lo lắng cho mèo, nên tôi cũng trả lời từng tin nhắn một, cố giữ sự cân bằng không đi quá xa.
Tôi nhiều lần muốn hỏi Thẩm Hách về chuyện kia, gõ vào khung tin nhắn rồi lại xóa đi, cuối cùng vẫn chưa gửi được.
Có lẽ phải hỏi trực tiếp. Nghĩ vậy, sau khi kết thúc buổi chụp, tôi bay thẳng về. Xuống máy bay, tôi liền chạy ngay đến nhà Thẩm Hách.
Nhưng bấm chuông đến tám lần cũng không có ai trả lời.
“Anh ở đâu?”
Thẩm Hách trả lời WeChat rất nhanh: “Ở căn cứ.”
“?”
“Tập luyện.”
Lúc đó tôi mới nhớ ra, kỳ nghỉ giữa mùa giải sắp kết thúc, tuần tới sẽ bắt đầu giải đấu mùa xuân.
Với độ nổi tiếng của Thẩm Hách, khả năng lớn là anh sẽ tham gia trận khai mạc, cũng đã đến lúc quay về căn cứ để tập luyện rồi.
“Đậu Đậu đâu?”
“Ở căn cứ.”
“Anh mang Đậu Đậu đến căn cứ, em làm sao đón nó về?”
Bình thường, tôi chẳng có lý do gì để chạy lung tung đến căn cứ của người khác, huống hồ giờ tôi và Thẩm Hách còn đang vướng phải tin đồn, đến căn cứ thì khác nào khẳng định tin đồn đó là thật.
“Em về mà không báo trước. Lát nữa anh sẽ mang qua cho em.”
Nhìn vào cánh cửa nhà Thẩm Hách khép chặt, tôi bỗng thấy chút thất vọng, chỉ đáp lại một tiếng “ừm.”
Tôi về nhà, nhìn vào lịch dẫn chương trình, phát hiện mình được xếp lịch dẫn trận đầu tiên. Điều đó có nghĩa là, nếu Thẩm Hách thắng trận đầu, khả năng tôi sẽ phỏng vấn anh là rất cao.
Đang suy nghĩ mông lung, Thẩm Hách gửi tin nhắn đến:
“Ra gara đón mèo.”
Tôi trả lời một câu “được”.
Khi xuống thang máy, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
You cannot copy content of this page
Bình luận