Tình Yêu Thứ Hai

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Người hâm mộ lâu năm đều biết Thẩm Hách khi phát sóng trực tiếp thường tắt camera để hút thuốc.

 

Ngày hôm đó, khi vừa nghe tiếng bật lửa vang lên, liền kèm theo một tiếng quát lớn: “Thẩm Hách, nếu anh còn hút thuốc trong phòng, em sẽ ném anh xuống từ tầng mười sáu!”

 

Đạn mạc tạm ngưng trong chốc lát, rồi đột nhiên bùng nổ.

 

Tôi hạ thấp giọng: “Sao anh không nói trước với em rằng anh đang phát sóng?”

 

Thẩm Hách bình tĩnh dập tắt điếu thuốc: “Em đã cho anh cơ hội nói sao?”

 

Tôi bất lực nhìn vào hot search, đổi sang tài khoản phụ để đáp lại: “Có khả năng nào chỉ là vì bọn họ bị phong tỏa cùng một chỗ thôi không?”

 

1

 

Hot search lên vào buổi chiều, trong phần bình luận không ngừng thảo luận về việc ai là vợ của Thẩm Hách.

 

Cho đến khi có người đưa ra một đoạn âm thanh, kèm theo lời chú thích: “Giọng này, tôi không thể nghe nhầm được, chính là Hạ Ân! Lần trước khi cô ấy phát sóng trực tiếp cũng có một lần nổi giận y hệt như thế, tôi còn có cả bản ghi màn hình, để lên đây, mọi người có thể so sánh.”

 

Kết quả là, Weibo của tôi cũng nổ tung, thông báo tin nhắn không ngừng vang lên.

 

Hầu hết bình luận đều là những lời như “Cô thật sự đang ở cùng Thẩm Hách sao?” hoặc “Thẩm Hách đã phải lòng cô ở điểm nào vậy?”

 

Tôi tắt điện thoại nhìn sang Thẩm Hách. Anh đã tắt phát sóng, ngồi trước máy tính chơi cờ, tất cả chuyện này dường như chẳng liên quan gì đến mình.

 

“Anh nên làm rõ một chút chứ!” Tôi bực tức nói: “Giải thích anh vẫn còn độc thân.”

 

“Giải thích? Giải thích em đang ở nhà anh, mà anh vẫn độc thân? Vậy chúng ta là quan hệ gì?”

 

Anh nói chuyện lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn.

 

“Anh cứ nói chúng ta tình cờ bị phong tỏa cùng nhau thôi.”

 

“Tình cờ.” Thẩm Hách cười nhẹ: “Vậy em làm sao tình cờ xuất hiện ở nhà anh?”

 

“…”

 

Sự tình cờ này quả thật không phải là tình cờ. Tôi đến nhà Thẩm Hách là để đưa con mèo mà chúng tôi từng nuôi chung.

 

Đúng vậy, tôi và Thẩm Hách từng ở bên nhau, nhưng đó là chuyện của một năm trước.

 

Lúc ấy, tôi vừa mới trở thành người dẫn chương trình cho giải đấu LPL, kỹ năng nghề nghiệp không ổn định, lúc cao lúc thấp, thường xuyên bị chửi trên Weibo.

 

Thẩm Hách đã là tuyển thủ AD chính thức được hai năm, kỹ thuật xuất sắc, ngoại hình điển trai, là một ngôi sao trong giới điện tử.

 

Ngày hôm ấy, trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, tôi bị lúng túng. Anh đã cầm lấy micro nói một đoạn dài, giúp tôi có thời gian lấy lại bình tĩnh, từ đó tôi đã rơi vào lưới tình.

 

Lúc đó, chính tôi là người bám lấy anh, và cũng chính tôi không vui mà chia tay. Chúng tôi đều rất kín đáo, nên trong giới ít ai biết đến mối quan hệ này.

 

Con mèo chung của chúng tôi cũng do tôi mang đi.

 

Nhưng con mèo này không dễ gần người. Khi đi công tác, tôi thường thuê một người dì đến chăm sóc nó.

 

 

Trớ trêu thay, những ngày này, dì ấy phải về nhà để lo cho hôn lễ của con trai.

 

Trước đây, tôi đã để nó ở nhà bạn hoặc cửa hàng thú cưng, nhưng nó lại tuyệt thực, không còn cách nào khác tôi đành liên hệ với Thẩm Hách. Nghĩ anh cũng đã từng nuôi nó, chắc mèo sẽ quen thuộc hơn.

 

Nhớ lại ngày đó, tôi đã do dự rất lâu. Mặc dù trong danh sách vẫn còn WeChat của Thẩm Hách, nhưng tôi đã đổi điện thoại, mọi tin nhắn trước đó đều mất hết.

 

Tôi cố gắng giải thích mọi chuyện một lần cho Thẩm Hách, kể về việc tôi phải đi công tác vài ngày, và con mèo này nếu không ở bên tôi hoặc dì thì sẽ tuyệt thực. Tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ, không thiếu điều gì.

 

Vài phút sau, Thẩm Hách trả lời: “Được.”

 

Đúng vào kỳ nghỉ giữa mùa giải, tôi thu xếp đồ đạc và đến nhà anh. Ai ngờ vừa đến nơi không lâu, khu phố đã thông báo phong tỏa, dán niêm phong. Quảng cáo của tôi cũng phải hoãn lại.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bị phong tỏa cùng với người yêu cũ, một chuyện kịch tính như vậy lại xảy ra với mình, Thẩm Hách chắc cũng không ngờ tới.

 

“Sẽ phong tỏa bao lâu? Một ngày? Hai ngày?” Tôi như người chết đứng, nhìn xuống dưới cửa sổ, nơi dải băng phong tỏa đã được kéo lên.

 

“Ai biết được? Nhìn tình hình này, ít nhất cũng phải một tuần.” Thẩm Hách chỉ vào phòng khách: “Phòng khách ở đó, em tự tiện đi.”

 

Và thế là tôi ở lại nhà Thẩm Hách hai ngày.

 

Tôi dĩ nhiên cũng biết cần phải giữ khoảng cách, nên trong hầu hết thời gian, tôi đều ôm mèo rúc trong phòng xem phim. Hôm nay là ngày tôi không thể chịu đựng được nữa.

 

Nhà anh chỉ có một phòng vệ sinh, Thẩm Hách cứ hút thuốc trong đó.

 

Thời gian này cổ họng của tôi không tốt, chỉ cần ngửi thấy một chút mùi khói là ho đến sắp ch3t’.

 

Tôi tức giận lao vào và nói một câu, ai ngờ mọi chuyện lại biến thành như thế này.

 

Bây giờ thì có nói thế nào cũng không giải thích rõ ràng được nữa.

 

“Đừng lo nữa.” Thẩm Hách mở miệng, giọng điệu rất lạnh nhạt.

 

Tôi biết anh không bận tâm đến những lời bàn tán trên mạng, hoặc nói đúng hơn, anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

 

Lúc trước, tôi rất để ý đến những lời mắng mỏ trên mạng, thường xuyên lén rơi nước mắt vì những lời ác ý.

 

 

Có lần bị anh bắt gặp, anh nói với tôi, thay vì buồn bã, không bằng dùng thời gian đó để cải thiện bản thân. Mặc dù anh nói rất có lý, nhưng tôi lại không thể lập tức quên đi.

 

Nghĩ kỹ lại, có lẽ lý do chia tay cũng là vì anh quá lạnh lùng.

 

Ngửi thấy mùi khói, tôi lại ho dữ dội mấy tiếng, nghĩ thầm, thôi, không quan tâm nữa. Lúc này có lẽ im lặng chính là cách xử lý tốt nhất.

 

Tôi đứng dậy bước ra ngoài, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, cảm thấy hơi khó chịu nên dừng bước hỏi anh:

 

“Chúng ta bây giờ có thể gọi đồ ăn không?”

 

“Em nghĩ sao?”

 

Dĩ nhiên là không thể, ngay cả xét nghiệm cũng phải có người đến tận nơi làm. Sự hy vọng nhỏ nhoi trong lòng tôi cũng tan biến, tôi thực sự thấy lo lắng.

 

Không phải vì chuyện gì khác, chỉ là tôi không còn đồ lót thay nữa.

 

Tại sao mọi việc xấu hổ nhất trong đời tôi đều phải xảy ra ở nhà Thẩm Hách thế này!

 

Tôi hét lớn trong lòng, chẳng lẽ kiếp này những chuyện xấu hổ đều phải trải qua một lần tại nhà anh sao?

 

2

 

“Anh có thể cho en mượn một chiếc áo khoác, một bộ đồ ngủ và một cái khăn tắm không?”

 

May mắn là đang mùa đông, quần áo cũng không cần thay quá thường xuyên, hai bộ là đủ. Dù xấu hổ nhưng tôi vẫn mở miệng, dù sao hai ngày không tắm cũng đã là giới hạn chịu đựng của mình.

 

Vừa lúc ván cờ kết thúc, anh đứng dậy, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ màu xám và một cái khăn mới đưa cho tôi. Cuối cùng, anh rút ra một chiếc áo khoác lông vũ trắng, nhìn qua đã thấy rất ấm áp.

 

“Còn thiếu gì nữa không?” Anh dơ tay đưa quần áo cho tôi, thờ ơ hỏi.

 

“Không còn gì nữa.” Tôi thầm nghĩ, nói ra anh cũng chẳng có, rồi như trốn thoát, vội vàng rời khỏi phòng hắn.

 

Tôi quá quen thuộc với căn nhà này, vị trí đặt sữa tắm, cách bật bếp trong bếp, tên của các loài cây ngoài ban công, tất cả đều giống hệt như trong ký ức.

 

Trong khoảnh khắc ấy, khiến tôi có chút ngẩn ngơ.

 

Vừa nghĩ, tôi vừa lê dép trở lại phòng, muốn tìm xem có cách nào khác không. Chưa bao lâu, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Thẩm Hách đứng ngay trước cửa, gương mặt vẫn lạnh nhạt.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Thẩm Hách không đáp lời, chỉ đưa cho tôi một cái túi.

 

Tôi không hiểu, mở túi ra nhìn, bên trong là một chiếc quần lót in hình dâu tây. Đồng tử tôi như giãn ra, hoảng hốt đóng vội cái túi lại, mặt đỏ bừng đến tận cổ.

 

“Sao anh lại có thứ này?!”

 

Thẩm Hách thản nhiên không chút ngượng ngùng: “Em để lại đấy, em còn hỏi anh sao?”

 

“Không phải… ý em là, tại sao anh không vứt nó đi?” Tôi cảm nhận được khuôn mặt mình nóng bừng, càng lúc càng đỏ hơn.

 

Anh nhướng mày: “Vậy bây giờ anh đem đi vứt nhé?”

 

“Không, không cần! Đa tạ!” Tôi vội vàng đóng cửa, chặn Thẩm Hách lại bên ngoài, rồi nhào lên giường trong cơn cuồng loạn.

 

Tôi không nhớ rõ lắm, có lẽ lúc dọn đi, vô tình để nó lại sâu trong tủ, không để ý thấy.

 

Không biết Thẩm Hách phát hiện từ khi nào. Anh không phải kiểu người có trò đùa ác ý, nhưng việc giữ lại những thứ không liên quan gì đến mình, cũng không phải là tính cách của anh.

 

Sau khi cảm giác xấu hổ dần lắng xuống, tôi nằm dài trên giường, bất giác nhớ lại lúc trước chia tay Thẩm Hách, cãi vã trong đêm khuya.

 

Tôi từng hỏi Thẩm Hách tại sao không an ủi mình, không động viên tôi, tại sao lại luôn giữ khoảng cách như thế. Thẩm Hách im lặng rất lâu. Tôi khóc và nói anh chẳng hề yêu mình, chẳng quan tâm đến tôi, rồi kéo vali bỏ đi, Thẩm Hách cũng không hề níu giữ. Chúng tôi chia tay không chút êm đẹp.

 

Tôi tưởng anh ít nhất sẽ cảm thấy buồn bã, nhưng anh lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí ngày hôm sau còn giành được danh hiệu MVP trong trận đấu.

 

Sau này, tôi cũng thông suốt, hành động cầu mong sự công nhận của tôi có phần ấu trĩ, nhưng sự lạnh lùng, xa cách của Thẩm Hách quả thật là thứ đã đẩy tôi đến giới hạn cuối cùng.

 

Tôi vỗ nhẹ vào mặt mình, nhắc nhở bản thân không nên nghĩ về chuyện đó nữa, gắng gượng đứng dậy tắm rửa, sau đó nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page