Ngày hôm đó, người hướng dẫn của tôi vừa khóc vừa mời một bữa cơm.
Chị ấy nói cảm thấy rất có lỗi với tôi, nhưng không còn cách nào khác.
Trong ngành nghề do nam giới thống trị này, phụ nữ muốn tồn tại phải biết nhẫn nhịn, sau đó cố gắng vươn lên cao hơn để có tiếng nói.
Nhưng trước khi đạt được mục tiêu xa vời ấy, dường như chúng tôi chỉ có thể chịu đựng, sự khác biệt chỉ là chịu đựng nhiều hay ít mà thôi.
Về sau, người hướng dẫn đó nghỉ việc, mang tôi nhảy sang công ty hiện tại, và trở thành leader đáng yêu mà tôi hết lòng kính trọng.
Ở công ty này, tôi đã thu lại cá tính của mình.
Chỉ cần khách hàng không quá đáng, tôi đều cười cho qua chuyện.
Lúc này cũng vậy.
Thấy tôi và leader đều im lặng, Trần Học Chu đảo mắt, lại tiếp tục nói: “Hai cô đúng là mỹ nữ chân dài, dáng người đẹp thế này không khoe ra thì phí quá.”
“Lúc nãy trên đường đến đây, tôi thấy có một cửa hàng đồ thể thao. Hay đi mua hai chiếc váy cầu lông đi, tôi thanh toán.”
Tôi bình thản đáp: “Không cần đâu, chúng tôi thích mặc quần.”
Trần Học Chu nói: “Sao lại thích mặc quần? Con gái trẻ trung, xinh đẹp, phong tình thế này thì phải mặc váy chứ!”
Tôi nhắm mắt, thầm lật ngược mắt một cái trong đầu, cuối cùng không nhịn được, phản bác: “Váy vốn dĩ được thiết kế cho đàn ông mặc trước. Nếu ngài thích đến vậy, để tôi mua tặng ngài một chiếc nhé.”
Trần Học Chu cau mày, tặc lưỡi: “Cô gái trẻ này…”
Leader khẽ kéo tay tôi một cái.
Tôi hít thở sâu mấy lần, mỉm cười nhã nhặn: “Xin lỗi nhé, Trần tổng, tôi nói nhiều quá, không nói nữa, để tôi đánh cầu với ngài.”
Trần Học Chu hừ một tiếng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Khách quan mà nói, kỹ năng chơi cầu lông của Trần Học Chu khá tốt, gần như muốn cầu bay đi đâu, cầu sẽ bay đúng hướng đó.
Vì vậy, khi những cú đập cầu liên tục nhắm thẳng vào mặt tôi…
Rất có khả năng là cố ý.
Bị cầu đập trúng mấy lần, lại phải cúi người nhặt cầu không biết bao nhiêu lần.
Leader không ngồi yên được nữa: “Tây Tây, để chị thay em.”
Bên kia, Trần Học Chu cao giọng, cười cợt: “Ê, đừng đổi người chứ, tôi thích chơi với mấy cô gái trẻ đẹp hơn.”
Tôi nghiến răng, cúi xuống nhặt cầu, định bảo leader là mình không sao.
Nhưng ngay giây tiếp theo, quả cầu được người khác nhặt lên.
Chung Hạ đứng trước mặt, trong mắt anh thoáng vẻ xót xa.
Không hiểu sao, khoảnh khắc đó tôi lại muốn khóc.
“Bảo bối…” Tôi cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu mỉm cười: “Anh đúng giờ thật đấy.”
Hẹn đánh cầu lúc 2 giờ chiều, anh đến sớm 5 phút, hoàn toàn chuẩn mực về mặt xã giao.
Chung Hạ lắc đầu: “Tôi đến muộn rồi.”
Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào sống mũi và má tôi, giọng nói dịu dàng: “Đau không?”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là cầu lông thôi, không đau.”
Phía bên sân kia, Trần Học Chu mất kiên nhẫn, lớn tiếng: “Hai người đứng đó làm gì thế? Có đánh nữa không? Tiếp tục đi.”
Leader bước lên một bước: “Để tôi đánh thay.”
Trần Học Chu nhìn chằm chằm vào tôi, cười mỉa: “Tôi chỉ muốn chơi với cô ấy thôi.”
Tôi hít sâu một hơi, siết chặt vợt: “Được.”
Ngay sau đó, cổ tay lại bị ai đó giữ lại.
Chung Hạ tiến lên hai bước, đứng chắn trước mặt tôi, vung vợt một cách điềm nhiên: “Tôi muốn chơi với ông, được không?”
Trần Học Chu lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu…”
Chung Hạ khẽ nhấc cằm, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo hiếm thấy.
Anh lặp lại: “Tôi chơi với ông, được, hay không được?”
Có lẽ vì ngoại hình quá cao lớn và uy nghiêm của Chung Hạ (không phải), mà Trần Học Chu lại im thin thít, gật đầu đồng ý.
Tôi chưa từng thấy Chung Hạ chơi cầu lông.
Không ngờ khi anh không biểu lộ cảm xúc, khí thế lại sắc bén đến vậy.
Kỹ năng chơi cầu lông của tôi chỉ ở mức trung bình, nhưng vẫn nhìn ra trình độ của Chung Hạ vượt xa Trần Học Chu.
Anh liên tục tung những cú đập cầu mạnh mẽ, lúc xa, lúc gần, khiến Trần Học Chu phải xoay mòng mòng khắp sân.
You cannot copy content of this page
Bình luận