Đang chăm chú nhắn tin thì leader nhìn tôi với vẻ nghi ngờ: “Tây Tây, sao em cười vui thế? Ảnh khách hàng đẹp trai lắm hả?”
Nhìn bức ảnh khách hàng hói đầu và bụng phệ trên tài liệu, tôi nhịn đau mà nói: “Khách hàng là thượng đế, mà thượng đế thì đẹp trai nhất!”
Leader giơ ngón cái khen ngợi tôi: “Mọi người học tập Tây Tây đi, không lo doanh số không nhân đôi!”
Tôi đã mở khung chat với Chung Hạ, bắt đầu “xưng tội trực tuyến”.
Tôi: 【Bảo bối! Anh mới là người đẹp trai nhất trên thế giới, hu hu hu.】
Chung Hạ: 【Đẹp trai hơn tất cả mọi người à? Kể cả đồng nghiệp của em?】
Tôi: 【Anh là đẹp trai nhất, đẹp trai nhất, đẹp trai nhất! Moah moah!】
Chung Hạ: 【Để sau đi.】
Tôi: 【Hả?】
Chung Hạ: 【Em làm việc trước đi, về nhà rồi moah moah.】
16.
Khi tan làm, trời đã rất muộn.
Ban đầu tôi định đi tàu điện ngầm về cho xong, nhưng vừa xuống lầu đã thấy xe của ai đó đang đậu ngay dưới tòa nhà công ty.
Trời đất, chỗ này phí đỗ xe đắt lắm, một tiếng năm mươi tệ, cả ngày tối đa ba trăm tệ.
Tôi xuýt xoa, vội vàng mở cửa xe, ngồi vào, giục: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi.”
Chung Hạ không vội, từ tốn đạp ga, hỏi: “Sao thế? Cãi nhau với đồng nghiệp à?”
Tôi ngớ người.
Hả? Đồng nghiệp? Cãi nhau gì với đồng nghiệp?
Anh dường như vô tình hỏi: “Sáng nay, đồng nghiệp giúp em xách túi ấy, quan hệ của hai người tốt lắm à?”
Tôi đáp: “Anh nói Phó Ngạn à? Tôi quen cậu ấy từ khi mới vào làm, cùng tham gia khóa đào tạo dành cho nhân viên mới.”
Chung Hạ nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh nhưng đường nét quai hàm căng cứng, không biết đang nghĩ gì.
Tôi len lén quan sát sắc mặt anh, rồi hỏi: “Ừm… anh thích kiểu người như vậy à?”
Chung Hạ nhíu mày: “Em nói kiểu gì?”
Tôi nói: “Kiểu như đồng nghiệp đó.”
Chung Hạ quay sang nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh ta là đàn ông, tôi cũng là đàn ông.”
Nhìn vẻ mặt của anh, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Ừ ừ, thế thì tốt, hihi.”
Xe tiếp tục chạy, Chung Hạ chợt như nhận ra điều gì, nhướn mày hỏi: “Vậy ý em là… anh ta thích kiểu như tôi?”
Tôi suýt nữa phun hết nước đang uống ra.
Chung Hạ dường như từ phản ứng của tôi mà xác nhận được suy nghĩ của mình, không biết đang nghĩ gì mà bất ngờ nở một nụ cười, trời quang mây tạnh.
Lạ thật đấy, đàn ông.
Thật không hiểu đàn ông suốt ngày nghĩ gì!
Đang nói chuyện, điện thoại của tôi reo lên.
Là leader gọi.
“Tây Tây, suýt quên mất, khách hàng thích chơi cầu lông, tuần sau chúng ta phải đánh đôi nam nữ với ông ấy. Em thử liên hệ Phó Ngạn ở tổ bên xem sao, chị nhớ cậu ấy chơi giỏi lắm.”
Tôi gật đầu: “Được, để em hỏi xem cậu ấy có rảnh không.”
Cúp máy xong, tôi chuẩn bị gọi cho Phó Ngạn thì bị Chung Hạ giữ tay lại.
Phía trước là đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
Chung Hạ nghiêng đầu sang, đôi mắt anh dưới ánh đèn đường hắt xuống lấp lánh như ánh lên sắc màu của hổ phách.
“Tôi cũng biết chơi cầu lông, và còn chơi rất tốt.”
Tôi ngẩn người: “Anh nói gì cơ?”
Giọng anh trầm thấp: “Tôi muốn đi đánh cầu với em, được không?”
17.
Một tuần sau.
Tôi và leader tiếp đón khách hàng, hộ tống ông ta vào sân cầu lông.
Lần này, khách hàng là đại diện của một tập đoàn sản xuất hàng đầu trong nước.
Người được cử đến bàn chuyện làm ăn là ông Trần Học Chu, ngoài 40 tuổi, một kẻ “già đời” hay tỏ ra sành sỏi, thường xuyên buông ra mấy câu đùa nhảm nhí, tự cho là hài hước.
Vừa bước vào sân, vị quản lý Trần này đã nói: “Hai cô gái sao không mặc váy cầu lông nhỉ, tôi thấy người ta toàn mặc váy ngắn thôi mà.”
Leader chỉ cười cười, không nói gì, tôi cũng im lặng.
Làm nghề này, kỹ năng chuyên môn phải vững, nhưng mặt khác cũng phải biết nhẫn nhịn những tình huống xã giao thế này.
Hồi năm tư đại học, tôi thực tập ở một công ty thuộc top 3 trong ngành.
Lẽ ra đã có thể được nhận làm chính thức, nhưng vì mắng một khách hàng định quấy rối người hướng dẫn của tôi mà cơ hội ấy vụt mất.
You cannot copy content of this page
Bình luận