Anh cười: “Nếu không thể ăn cơm cùng với em, thì dành thời gian đi đường với em cũng tốt mà.”
Chiều thứ Bảy, đường có chút tắc.
Nhưng tâm trạng tôi lại rất tốt.
Một phần vì hương thơm dịu nhẹ trong xe, phần khác là vì… người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ xe, rọi lên đường nét gương mặt hoàn mỹ của anh.
Tôi lén nhìn, lén nhìn—
Trời ơi, muốn chảy nước miếng quá mẹ ơi!
Không cẩn thận bị Chung Hạ bắt gặp ngay tại trận.
Tôi hơi chột dạ, vội dời ánh mắt đi.
Nhưng anh lại khẽ nhếch môi, cười thành tiếng.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến công ty.
Đúng lúc đó, đồng nghiệp ở nhóm bên cạnh, Phó Ngạn, cũng vừa quay lại để tăng ca.
Tôi chào Phó Ngạn, cậu ấy dừng bước chờ tôi.
Khu vực này chỉ cho phép dừng xe trong thời gian ngắn, tôi vội vàng xuống xe, đóng cửa nhanh như chớp, rồi nhanh chóng nói lời tạm biệt với Chung Hạ.
Sợ anh bị vi phạm và bị trừ điểm, tôi còn gấp gáp giục: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi, lái cẩn thận, tạm biệt!”
Nhưng Chung Hạ lại không vội nhấn ga, ánh mắt rơi lên người Phó Ngạn, từ trên xuống dưới quan sát cậu ta một lượt.
Thấy thời gian sắp hết, tôi lại giục: “Bảo… không, ý tôi là, anh đừng nhìn nữa mà, đi nhanh đi.”
Chung Hạ nhìn sâu vào mắt tôi một cái, sau đó mới khởi động xe, từ từ lái đi.
14.
Phó Ngạn giúp tôi xách túi, cùng đi vào công ty.
Bất chợt, một cơn gió thổi qua, Phó Ngạn lấy tay che mắt, kêu lớn: “Ôi trời ơi! Cát bay vào mắt rồi, cậu mau giúp tôi xem thử.”
Tôi lập tức nhón chân, ghé sát lại nhìn mắt cậu ấy, rồi thổi mạnh mấy cái.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng còi xe.
Tôi quay đầu lại, hóa ra là xe của Chung Hạ.
Sao vẫn chưa đi vậy?
Người đàn ông xoay vô lăng, lái xe chậm rãi tiến đến gần tôi, rồi dừng ngay bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt sắc nét, đẹp trai.
Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, nhưng lúc này vẻ mặt anh không chút biểu cảm, dường như bao phủ bởi một bầu không khí áp lực thấp.
“Tây Tây.” Chung Hạ gọi tên tôi: “Tối nay tôi đến đón em đi ăn, được không?”
Tôi nói: “Tối nay khả năng cao tôi phải tăng ca đến rất muộn, hay để hôm khác nhé.”
Ánh mắt anh lướt qua Phó Ngạn đang đứng bên cạnh, rồi nói: “Dù muộn thế nào, tôi cũng sẽ đến đón em, được không?”
Tôi gật đầu: “Được.”
Chung Hạ lúc này mới mỉm cười, lái xe rời đi.
Phía sau tôi, Phó Ngạn tiến lại gần, hào hứng hỏi: “Tây Tây, anh ta là ai thế? Đẹp trai quá!”
Tôi thuận miệng đáp: “Bạn cùng phòng của tôi.”
Phó Ngạn làm bộ nắm tay ôm ngực, hỏi tiếp: “Độc thân không? Có thể tán tỉnh không?”
Tôi lập tức cảnh giác: “Cậu định làm gì? Tôi nhớ cậu vừa mới có bạn trai mà.”
Cậu ấy uốn éo một chút, ngượng ngùng nói: “Bạn trai một người thì không thiếu, hai người cũng không thừa đâu.”
Tôi túm lấy tai cậu ấy, hét lớn: “Cậu không được có ý đồ với anh ấy!”
Phó Ngạn nhăn mặt vì đau, kêu lên: “Anh ta chỉ là bạn cùng phòng của cậu thôi mà, đâu phải bạn trai cậu, cậu làm gì mà kích động thế?”
…Phải rồi.
Đâu phải bạn trai tôi.
Haiz… sao lại không phải bạn trai chứ?
15.
Lại thêm hai cuộc họp nữa trôi qua.
Trong lúc rảnh rỗi lén lút nghịch điện thoại, tôi phát hiện Chung Hạ đã nhắn cho mình mấy tin—
17:21, Chung Hạ: “Người cùng vào công ty với rm là đồng nghiệp à?”
17:57, Chung Hạ: “Xin lỗi, có phải tôi đã vượt quá giới hạn không?”
18:49, Chung Hạ: “Anh ta không đẹp trai, khí chất cũng không tốt, em xứng đáng với người tốt hơn.”
19:17, Chung Hạ: “Xin lỗi, tôi không nên nói xấu sau lưng người khác.”
19:32, Chung Hạ: “Nhưng anh ta thật sự không ổn.”
19:37, Chung Hạ: “Em giận rồi à?”
19:41, Chung Hạ: “Em thích Samoyed của tôi không? Nó tên là CC, tôi mang nó đến chơi với em, được không?”
Không hiểu sao, nhìn mấy tin nhắn này, khóe miệng tôi không tự chủ được mà điên cuồng cong lên.
Tay vừa đặt lên bàn phím, theo thói quen lại gõ ra hai chữ “Bảo bối.”
Thôi không sửa nữa, dù sao người ta đã nói thích nghe mà!
You cannot copy content of this page
Bình luận