Tình Yêu Mùa Hè

Chương 6

Chương trước

Chương sau

Cứu mạng!

 

Ông trời ơi!

 

Từ nay tôi sẽ không bao giờ gọi ngài là “ông trời của cháu” nữa!

 

Ngài hoàn toàn không coi tôi là cháu gái của ngài mà!

 

  1.  

 

Ầm ầm!

 

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa giông.

 

Tia chớp xé ngang bầu trời.

 

Đèn trong phòng khách bỗng nhiên vụt tắt hết.

 

Mọi thứ chìm vào bóng tối.

 

Tôi giật nảy mình, đầu gối đập thẳng vào góc bàn trà.

 

Ngay lập tức, tôi như muốn quỳ rạp xuống trước ông trời.

 

“Đau quá…!”

 

Chung Hạ chỉ cần hai bước đã lao đến, đôi mắt sáng đến mức đáng ngạc nhiên.

 

“Đau ở đâu?”

 

Tôi hơi muốn khóc: “Đầu gối… và cả bụng nữa…”

 

Ngay lúc này, bụng dưới đột nhiên đau dữ dội.

 

Giống như có cả trăm mũi kim liên tục xoáy trong tử cung.

 

Tôi hít một hơi, cố nói: “Bảo bối… không, ý tôi là, anh có thể đỡ tôi một chút không? Tôi muốn nằm trên giường.”

 

Anh không nói gì, chỉ đưa tay ra.

 

Rồi…

 

Tôi cảm thấy đầu gối mình nhẹ bẫng.

 

Cứ như vậy, được bế lên dễ dàng.

 

Hai tay theo phản xạ vòng qua cổ anh.

 

Ngay lập tức, tôi muốn thả tay ra: “Xin lỗi…”

 

Chung Hạ khẽ cười: “Là ai đã nói, không được nói xin lỗi, chúng ta không cần khách sáo như vậy?”

 

Tôi cúi đầu, lúng túng không nói nên lời.

 

Đột nhiên nhận ra, góc áo của anh bị tôi làm xô lệch, phần cơ bụng săn chắc áp sát vào eo tôi.

 

Má bỗng nóng bừng.

 

Rất muốn trốn đi.

 

Chung Hạ bế tôi hướng về phía phòng ngủ, hơi thở phả nhẹ lên cổ.

 

Một bước, hai bước, ba bước, giọng anh dần trở nên trầm thấp, hơi thở cũng trở nên nóng rực.

 

Tôi nghe thấy anh nói: “Tây Tây, đừng cử động.”

 

12.

 

Chung Hạ không chỉ mua quần lo’t ban đêm, anh còn mua tất cả các loại BVS với đủ kích cỡ.

 

Trong túi đồ còn có trà gừng đường đỏ, miếng dán giữ ấm, và cả túi chườm nóng.

 

Ai mà làm bạn gái anh, đúng là có phúc lắm.

 

Trời đất ơi!

 

Sau khi rên rỉ mặc xong quần lo’t ban đêm và nằm xuống, Chung Hạ cầm đèn pin đi pha trà gừng và đổ đầy nước vào túi chườm nóng cho tôi.

 

Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, tôi lén lút nhìn trộm anh.

 

Ôi trời đất ơi.

 

Thật sự rất đẹp trai.

 

Và lúc này, tôi mới nhận ra anh đang quàng chiếc khăn chấm bi màu hồng—đúng, chính là chiếc tôi đã tặng bạn cùng phòng yêu dấu của mình.

 

Sự kết hợp kỳ lạ đến buồn cười này hoàn toàn không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh, ngược lại, còn khiến gương mặt anh thêm phần dịu dàng. 

 

Tôi thu mình trong chăn, lặng lẽ nhìn.

 

Các bạn ơi, tôi thật sự không dám nói bừa nữa.

 

Nếu có thể quay lại ba tháng trước, tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ không gọi anh ấy là “bảo bối” nữa!

 

Tôi sẽ trực tiếp gọi là chồng! (Không phải thật đâu!) 

 

Trong lúc đang mơ màng nghĩ ngợi linh tinh, Chung Hạ đã bước đến trước mặt, đưa cốc trà gừng cho tôi: “Pha xong rồi.”

 

Tôi vô thức buột miệng: “Bảo bối đút cho tôi đi.”

 

Lời vừa thốt ra, tôi lập tức muốn tự vả chết chính mình.

 

Ngón tay Chung Hạ khựng lại, gương mặt dần đỏ lên, giọng nói thấp hẳn: “Lần đầu nghe cậu gọi tôi như vậy.”

 

Tôi cuộn tròn trong chăn, che kín đầu, chỉ muốn chết quách đi. 

 

“Aaa xin lỗi xin lỗi! Lần này tôi thật sự không cố ý, quen miệng gọi mãi chưa sửa được…”

 

Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu không sửa được, thì đừng sửa nữa.”

 

Bụp!

 

Đúng lúc này, điện đã được khôi phục.

 

Cả căn nhà sáng bừng lên.

 

Tôi cười ngơ ngác: “A, có điện rồi, tuyệt quá! Ơ, cậu vừa nói gì cơ?”

 

Chung Hạ ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói từng chữ một: “Đừng sửa, tôi thích em gọi tôi như vậy.” 

 

  1.  

 

Buổi hẹn hò ngày hôm sau tan thành mây khói.

 

Vì bất ngờ có một dự án, leader gọi tôi đi tăng ca.

 

Cúp điện thoại, tôi cảm thấy cực kỳ áy náy với Chung Hạ.

 

Đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì đã thấy anh nhướn mày hỏi: “Phải tăng ca à?”

 

Tôi ủ rũ xách túi đựng laptop lên: “Ừ… xin lỗi.”

 

Anh tự nhiên nhận lấy túi từ tay tôi, nói: “Công ty em ở đâu, tôi đưa em đi.”

 

Tôi mở to mắt, ngạc nhiên: “Hả?”

 

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page