Công chúa mời ăn thịt kho tàu.
Công chúa mời ăn Phật nhảy tường.
Công chúa mời ăn cá mú.
Công chúa mời ăn nấm xanh.
Không cẩn thận, tôi làm quá nhiều món.
Nhìn cả bàn đầy thức ăn, nghĩ đi nghĩ lại, múc ra một phần, để dành một nửa cho Chung Hạ.
Tôi thấy cô ấy ngày nào cũng sáng đi sớm, tối về muộn, chẳng động đến bếp núc, chắc là toàn gọi đồ ăn ngoài mà ăn thôi, thật đáng thương.
Tôi lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, bọc kỹ bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào hộp cơm.
Sau đó, nhắn tin WeChat cho Chung Hạ:【Bảo bối, hôm nay tôi nấu nhiều đồ ăn quá, để dành một nửa cho cậu, thử tay nghề của tôi đi nha! ❤️❤️】
Chung Hạ trả lời rất nhanh: 【… Cảm ơn.】
Tôi lại nhắn: 【Còn nữa, hôm nay công ty phát cho tôi một thùng xoài, tôi ăn không hết, cậu giúp tôi ăn bớt nhé!】
Cô ấy: 【… Được, cảm ơn.】
Tôi không nhìn điện thoại nữa, cúi đầu ăn uống ngấu nghiến.
Qua gần một tiếng, ăn no uống đủ.
Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Chung Hạ:【Có thể hơi đường đột, nhưng tôi muốn hỏi, cậu gặp ai cũng gọi là “bảo bối” sao?】
Tôi lập tức nhắn lại: 【Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ gọi người mình thích là “bảo bối” thôi! Tôi rất thích cậu, vì vậy cậu chính là bảo bối của tôi!】
Chung Hạ: 【… Chưa từng gặp mặt, mà đã thích rồi sao?】
Tôi: 【Đương nhiên! Đừng nghi ngờ ánh mắt nhìn người của tôi!】
Chung Hạ: 【Được rồi.】
Tôi: 【Ối, cậu không thích bị gọi là “bảo bối” sao? Nếu cậu không thích, tôi sẽ không gọi nữa.】
WeChat hiện – Đối phương đang nhập tin nhắn…
Mất hẳn mười phút gõ.
Cuối cùng, Chung Hạ trả lời: 【Không sao, cậu có thể gọi.】
Tôi: 【Moah moah moah moah!】
Cửa hàng Taobao nhỏ bán đồ dễ thương của tôi đóng cửa rồi.
Họ gửi về cho tôi hai thùng hàng tồn kho.
Nào là ren, tai mèo, đuôi thỏ…
Với tinh thần không thể lãng phí, tôi mang tất cả ra giặt sạch.
Trước đây, vì cùng thuê nhà với một anh chàng, đồ lót của tôi chỉ dám phơi trong phòng riêng.
Giờ thì không sao rồi, bạn cùng phòng cũng là một cô gái, thế nên tôi phơi thoải mái ngoài ban công.
Hôm đó lại tăng ca, họp hành đến mức trời đất mờ mịt.
Lúc pha cà phê, tôi mới để ý có cảnh báo mưa giông.
Chợt nhớ ra, trên ban công vẫn còn đồ đang phơi!
Thế là tôi vội vàng nhắn WeChat cho Chung Hạ: 【Bảo bối!! Cấp cứu giang hồ! Cậu đang ở nhà không?】
Chung Hạ: 【Ở. Có chuyện gì vậy?】
Tôi: 【Hình như sắp mưa rồi, tôi quên thu quần áo, cậu có thể giúp tôi thu lại không?】
Chung Hạ: 【Không vấn đề gì.】
Tôi: 【Cảm ơn bảo bối, cậu thật tốt! ❤️❤️❤️】
Tôi đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm việc.
Sau một buổi thảo luận khác kết thúc, tôi mới có thời gian kiểm tra điện thoại, phát hiện Chung Hạ đã nhắn cho tôi mấy tin.
21:27, Chung Hạ: 【Cậu không nói là loại quần áo này.】
21:28, Chung Hạ: 【Xác định là muốn tôi thu sao?】
21:56, Chung Hạ: 【Có đó không?】
22:46, Chung Hạ: 【……】
22:49, Chung Hạ: 【Tôi đã thu giúp cậu rồi.】
Tôi vội vàng nhắn lại: 【Aaaa cảm ơn bảo bối! Vừa nãy tôi đang làm việc nên không xem WeChat, xin lỗi xin lỗi!】
Tôi kéo tin nhắn lên xem và trả lời: 【Ê, quần áo kiểu này thì sao? Cậu không thích à?】
Chung Hạ: 【……】
Tôi: 【Cậu thích kiểu cổ điển hơn?】
Chung Hạ: 【Không phải ý đó.】
Tôi: 【Vậy cậu thích kiểu nào nhất?】
Chung Hạ: 【…】
Tôi: 【Sticker động: Chó nhỏ nghiêng đầu.】
Tôi: 【Sticker động: Chó nhỏ lo lắng.】
Tôi:【Sticker động: Chó nhỏ chạy điên cuồng.】
Chung Hạ: 【… đuôi thỏ.】
Tôi: 【Cậu có mắt nhìn thật đấy! Tôi cũng thích nhất bộ đó! Tôi có hai bộ, muốn tôi tặng cậu một bộ không?】
Chung Hạ: 【Không cần đâu.】
Tôi: 【Đừng khách sáo với tôi mà~~】
Chung Hạ: 【Tôi không mặc được.】
Tôi: 【Hả? Cậu size lớn lắm à?】
Chung Hạ: 【…】
Chung Hạ: 【Cũng có thể hiểu như vậy.】
You cannot copy content of this page
Bình luận