23.
Ba tháng sau khi Chung Hạ tỏ tình, tôi ngày ngày chạy theo leader đi công tác, bận đến mức chân không chạm đất.
Cuộc sống hạnh phúc, đầy tình cảm ngọt ngào, và không chút ngại ngùng trước kia đành phải tạm thời gián đoạn.
Chung Hạ mấy lần hẹn ăn cơm, nhưng tôi đều không có thời gian.
Thế nên chỉ còn cách bù đắp cho anh qua tin nhắn WeChat.
Chung Hạ: “Bao giờ về nhà?”
Tôi: “Thứ Tư tuần sau. Aaaaaa, mệt chết mất rồi, phải sờ cơ ngực to của bảo bối mới hồi phục được!!”
Chung Hạ: “…”
Chung Hạ: “Về rồi cho em sờ.”
Tôi: “Không chỉ sờ, mà còn phải hôn nữa.”
Chung Hạ: “Ồ?”
Chung Hạ: “Em đừng hối hận đấy.”
Tôi: “Khôngggggg, em hối hận ngay bây giờ rồi!!”
Chung Hạ: “Muộn rồi.”
……
Chung Hạ: “CC nhớ em.”
Tôi: “Hu hu hu hu hu hu hu bảo bối của tôi! Bảo bối của tôi! Mẹ sắp về ngay đây, mẹ cũng nhớ CC!”
Chung Hạ: “…Trước đây em chỉ gọi một mình anh là bảo bối thôi mà.”
Tôi: “Anh cũng là bảo bối, anh là bảo bối vợ, CC là bảo bối cún con.”
Chung Hạ: “Anh không phải vợ.”
Tôi: “Phải!!!”
Chung Hạ: “Anh không phải.”
Tôi: “Thế anh là gì?”
Chung Hạ: “Em nói thử xem?”
Tôi: “Em nói sao? Em nói sao? Em không biết mà~”
Chung Hạ: “Đợi đến lúc em kêu đau thì sẽ biết.”
Tôi: “!!!”
……
Chung Hạ: “Chẳng phải em nói thứ Tư tuần này về nhà à?”
Tôi: “Aiya, em nói là tuần này hả? Bảo bối nhỏ~ em nhớ nhầm ngày mất rồi, thật ra là thứ Tư tuần sau cơ.”
Chung Hạ: “Vậy thì chiếc túi này chỉ có thể tặng mẹ anh thôi.”
Chung Hạ: “/Hình ảnh/”
Tôi: “Aaaaa sao anh biết đó là mẫu em thích chứ!”
Tôi: “Công tác tạm ngừng, công việc tạm ngừng, em về lấy túi ngay đây!”
Chung Hạ: “Muộn rồi.”
Tôi: “Bảo bối ơi, bảo bối ơi, nước trong bồn tắm chuẩn bị xong chưa? Có thả viên sủi mà em thích nhất không? Có giặt sạch đuôi thỏ của em không?”
Chung Hạ: “Em…”
Tôi: “Bảo bối, mở cửa đi, mama về rồi!”
Chìa khóa được cắm vào ổ, cánh cửa kêu “két” một tiếng, mở ra.
Tôi hét lớn: “Surprise!”
Người đàn ông từ ghế sofa đứng lên, ánh mắt cháy bỏng.
Tôi vứt túi, lao thẳng về phía anh.
Nhảy lên, ôm chầm lấy.
Anh đỡ lấy tôi, vững vàng, cánh tay rắn chắc, hơi thở nóng bỏng.
Tôi khẽ thì thầm bên tai anh: “Bảo bối, có nhớ em không?”
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, giọng khàn khàn: “Nhớ.”
Tôi lại cắn nhẹ một cái: “Nhớ đến mức nào?”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Em sẽ biết ngay thôi.”
Vừa nói, anh vừa bế tôi bước vào phòng tắm.
Ngày hôm đó, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng trong phòng tắm lại ấm áp như mùa xuân.
Những bong bóng thơm mùi hoa hồng từng đợt bắn tung tóe.
Như tuyết, như ngọc, cuối cùng tan chảy thành dòng nước.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận