Anh khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.
Đúng lúc đèn xanh bật sáng, anh nhấn ga, xe chậm rãi tiến về phía trước.
Tôi nghe anh nói: “Là tôi gây chuyện, tôi sẽ giải quyết. Tây Tây, đừng lo.”
Thực ra, tôi hoàn toàn không hy vọng gì cả, dù Chung Hạ nói sẽ giải quyết.
Nhưng chúng tôi chỉ là những người đi làm thuê, ngày ngày tăng ca, lấy đâu ra khả năng tùy tiện giải quyết một vấn đề hợp tác giữa các tập đoàn lớn chứ.
Thế mà, chỉ vài ngày sau, leader nhận được lời mời hợp tác từ tập đoàn M.
Hơn nữa, đối tác không còn là Trần Học Chu, mà là một tổng giám đốc có chức vụ cao hơn hẳn.
Leader vô cùng ngạc nhiên, tìm cách hỏi thăm khéo léo.
Vị tổng giám đốc cũng không giấu giếm, nói thẳng: gần đây, thái tử gia của tập đoàn đang làm việc ở tuyến đầu, thu thập được rất nhiều thông tin mà các lãnh đạo cấp cao khác không biết.
Trong đó có cả chuyện Trần Học Chu ăn chặn, vòi vĩnh.
Tôi cảm thán, thái tử gia của tập đoàn M đúng là người thực tế.
Leader tỏ ra tinh ý, hỏi thêm một câu: “Thái tử gia lấy họ của bố hay của mẹ vậy?”
Tổng giám đốc bật cười, vạch trần suy nghĩ của chị ấy: “Thái tử gia giờ đã quay lại tổng bộ, không cần né tránh tên tuổi nữa, họ Chung, tên Hạ, chính là Chung Hạ.”
Kết thúc bữa trưa.
Tôi và leader ngồi tại chỗ.
Như hai con ngỗng đần độn.
Leader nhìn tôi: “…”
“Không phải em nói anh ta là bạn cùng phòng của em sao? Đường đường là thái tử gia của tập đoàn M mà lại đi ở ghép?”
Tôi yếu ớt đáp: “Ờm… em cũng là nạn nhân mà. Chủ nhà còn bảo với em, anh ấy là con gái cơ.”
Đùng!
Ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi lập tức cầm điện thoại gọi cho chủ nhà để đòi một lời giải thích.
“Ban đầu đã nói rõ là con gái, sao cuối cùng lại đưa cháu một anh chàng đẹp trai? Mặc dù anh ấy rất đẹp trai, cháu rất thích, nhưng sự thật là anh ấy không phải con gái!”
Chủ nhà bắt máy, giọng từ tốn trả lời: “Hả? Cháu không biết à? Dì có gửi tin nhắn WeChat cho cháu mà. Để dì xem… Ồ, hóa ra lúc gửi tin nhắn thì dì đang ở trong hầm, không gửi đi được. Haha, cái chuyện này, haha.”
Tôi: “?”
Rất buồn cười à?
Chủ nhà ngừng cười khúc khích, rồi nói: “Chung Hạ là cháu trai của dì.”
“Nó mới mua căn hộ gần đây, nhưng nhà vừa mới sửa xong, cần thời gian để bay hết mùi. Tình cờ nhà này dì để trống, nên bảo nó qua đây ở tạm.”
Tôi định tiếp tục lý luận, nhưng chủ nhà đổi giọng u ám: “Tây Tây này, sao dì cứ có cảm giác cháu là được hời mà còn làm bộ than vãn nhỉ?”
Tôi: “Hả? Gì cơ? Đâu có đâu! Dì hiểu lầm rồi!”
Chủ nhà chậm rãi nói: “Thằng cháu của dì xưa nay chẳng bao giờ quan tâm chuyện của người khác. Vậy mà một ngày nọ lại hỏi dì liệu có thể lắp bồn tắm trong phòng tắm được không, chi phí nó chịu.”
“Tây Tây, cháu nói xem, chuyện này có kỳ lạ không?”
Tôi chợt nhớ đến điều ước mà mình từng nói với cây xương rồng.
Lúc đó ngày ngày tăng ca, điều ước lớn nhất chính là có một cái bồn tắm để được ngâm mình thư giãn.
Tôi cứ nghĩ đó là ý tưởng bất chợt của chủ nhà khi cải tạo phòng tắm.
Hóa ra, đó là vì Chung Hạ đã nghe thấy điều ước của tôi.
Bỗng dưng chẳng biết nói gì cho phải.
Chỉ có thể cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, để không phụ lòng sự quan tâm và bảo vệ của anh.
Và cả việc mua thức ăn cho chó, thịt khô cho Samoyed CC nữa!
Ngoài ra, tốt nhất là thỉnh thoảng còn có thể “bao nuôi” luôn cả chủ nhân của CC!
You cannot copy content of this page
Bình luận